Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đêm, anh ta lập tức đặt mua một chiếc tủ đông cỡ lớn. Rồi đứng trước thi thể tôi, anh ta dịu giọng nói:
“Uyển , em yên tâm, anh nhất định bảo vệ cơ thể của em, không em tổn thương thêm lần nào nữa.”
Tiếng chuông cửa vang lên. Chu Kỳ Xuyên tưởng là tủ đông đã giao tới, liền vui vẻ chạy ra mở cửa. Nhưng trước mặt anh lại là Trịnh Vân với gương mặt đầy giận dữ.
Vừa bước , cô ta đã mùi hôi tanh nồng phòng khiến vội lấy che miệng mũi. Ánh mắt đảo qua, ngay lập tức dừng lại thi thể đang nằm bất động ghế sofa.
Trịnh Vân ứa nước mắt, lao tới tát thẳng mặt Chu Kỳ Xuyên một cái mạnh.
“Chu Kỳ Xuyên! Anh đang làm cái quái gì vậy? Anh có thể đừng dày vò Uyển
nữa không?”
Sắc mặt Chu Kỳ Xuyên lập tức sầm xuống. Khi thấy Trịnh Vân bước về phía thi thể tôi, anh ta vội vươn ra chắn lại.
Từng chữ từng , Chu Kỳ Xuyên nghiến răng nói: “Ai cũng đừng hòng cướp em ấy khỏi tôi.”
Trịnh Vân trừng mắt nhìn Chu Kỳ Xuyên, khẽ lắc đầu.
“Chu Kỳ Xuyên, anh điên rồi. Anh bây giờ chính là một kẻ điên.”
Chu Kỳ Xuyên không đáp, lạnh lùng đưa , định đẩy Trịnh Vân ra ngoài cửa.
Trịnh Vân nghiêm giọng ngăn lại: “Chu Kỳ Xuyên, anh tưởng làm những chuyện thì có thể giữ Kiều Nguyên cạnh à? Tỉnh lại đi, Kiều Uyển Hề đã chết rồi!”
“Cô ấy chết dưới kẻ thù của anh, là chính đối phương hại chết. Cô ấy chưa từng có một ngày hạnh phúc anh, vậy mà lại thay anh gánh hậu quả những tội lỗi do anh gây ra.”
Nói đến đây, Trịnh Vân nhếch môi cười lạnh, ánh mắt hướng về phía bầu trời xa xăm.
“Chu Kỳ Xuyên, anh nói thử xem, nếu hồn Nguyên vẫn còn quanh quẩn đâu đây, liệu cô ấy có muốn nhìn thấy anh như bây giờ không?”
“Tôi đoán chắc chắn là không. Việc anh đang làm, khiến cô ấy càng thêm ghê tởm anh mà thôi.”
“Uyển Hề từ nhỏ đã sống một cuộc đời lận đận. Bố cô ấy ngoại tình, bạo lực gia đình, từ khi còn bé xíu cô ấy đã theo mẹ trốn chạy khắp nơi, phiêu bạt tứ xứ…”
“Tôi nghĩ, điều mà Kiều Uyển Tịch khao khát nhất cuộc đời … chắc là một mái nhà yên ổn, bình dị mà thôi. Cô ấy tưởng rằng, sau khi gả anh, điều ước đơn giản ấy thành hiện thực. Nhưng anh thì sao?”
“Anh hết lần đến lần khác dây dưa với những người phụ nữ khác, tổn thương cô ấy, hủy hoại niềm tin mà cô ấy dành giới . Thậm chí… còn khiến cô ấy mất mạng. Đến giờ cô ấy chết rồi, lẽ anh cũng không thể cô ấy yên nghỉ sao?”
Nói đến đây, vành mắt Trịnh Vân đã đỏ hoe.
Nghe từng như từng nhát dao cứa tim, tôi có thể khẽ nở một nụ cười chua chát.
rồi, là tôi đã sai… sai ở chỗ không biết tha thứ Chu Kỳ Xuyên bao nhiêu lần, không ngừng hạ thấp giới hạn và nguyên tắc của mình vì anh ta, thì sao? Không nhưng giữ nổi một mái ấm, mà ngay mạng sống… cũng còn.
Tôi xoay người nhìn về phía Chu Kỳ Xuyên. Những của Trịnh Vân, anh ta đã nghe hết.
Anh ta vẫn đứng lặng tại chỗ, không nói một nào, là nước mắt… đã im lặng rơi đầy khuôn mặt.
8
, dưới lo liệu của Trịnh Vân, Chu Kỳ Xuyên đích thân lo hậu , đưa tôi về nơi an nghỉ .
tang lễ, Chu Kỳ Xuyên mặc đồ trắng, đối mặt với từng lượt khách đến viếng mà gật đầu cảm ơn, ánh mắt cũng đầy cảm kích.
Nhưng con người anh ta đã hoàn toàn mệt mỏi, đến mức thể nói nổi một .
Đúng lúc ấy, một tiếng khóc lóc thê lương đột ngột vang lên.
quấn dải lụa trắng trán, hai mắt đẫm lệ, loạng choạng lao thẳng linh đường của tôi tiếng gào khóc.
Ánh mắt cô ta liên tục đảo quanh, dừng lại người Chu Kỳ Xuyên.
vội vàng chạy đến cạnh anh, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống dưới chân anh, vừa quệt nước mắt vừa nức nở.
“Anh Xuyên… em không ngờ, chị dâu tốt bụng như vậy lại ra đi đột ngột đến . Nhưng anh cũng đừng quá đau lòng… dù gì những người sống sót như bọn mình vẫn tiếp tục sống tốt mà…”
“Em biết, dạo gần đây anh bận lo chuyện tang lễ của chị, có phần sao nhãng em… nhưng không sao đâu, cần chúng ta vượt qua quãng thời gian là ổn rồi.”
“Anh Xuyên, anh còn nhớ chuyện em đưa lên hot search vì bôi nhọ không? Mấy anti-fan đó đến giờ vẫn không buông tha em, ngày nào cũng Weibo em mắng chửi, em sắp không nổi công kích mạng nữa rồi…” Vừa nói, cô ta vừa đưa ôm ngực, nhíu mày, tỏ vẻ đau khổ.
“Anh nói xem, sao chị dâu lại đi thuê người bôi nhọ em mạng chứ? Nếu chị ấy còn sống, em muốn hỏi rõ ràng, là em đã làm gì khiến chị ấy không vui, đến mức đối xử với em như vậy?”
“Đáng tiếc… chị ấy ra đi quá đột ngột, ngay một cơ hội em đối chất cũng lại em…”
Ánh mắt Chu Kỳ Xuyên lạnh như băng, lướt qua người cô ta, sát ý ẩn nhẫn đến rợn người. Các khớp anh ta siết chặt phát ra tiếng rắc rắc.
Khuôn mặt anh ta bỗng sa sầm, giọng khàn đặc như lưỡi dao gọt ra từng chữ từ cổ họng: “Cút ngay, cô mà còn dám mở miệng nhắc đến Kiều Nguyên thêm một câu nữa, tôi thề khiến cô hối hận đời!”
Có lẽ chưa từng thấy Chu Kỳ Xuyên giận dữ đến mức , gương mặt cô ta thoáng hiện hoảng loạn.
nhưng, cô ta vẫn không ngưng, ngược lại còn liều lĩnh tiến tới, cố gắng áp sát người Chu Kỳ Xuyên.
“Anh Xuyên… em biết lòng anh bây giờ không dễ , nhưng anh đừng nói với em bằng giọng điệu như không? Em sợ đấy…” “Anh xem, sau chị dâu đi rồi, anh cũng còn ai cạnh chăm sóc… chi bằng em thay vị trí của chị ấy, ở anh có không? Em hứa, em nhất định làm tốt hơn Kiều Nguyên , đến mức anh sớm quên cô ấy thôi…”
Nhưng còn chưa dứt, Chu Kỳ Xuyên đã lạnh lùng nhấc chân, thẳng chân tung một cú đá mạnh ngực cô ta.
Bịch!
đá ngã sõng soài ra sàn, toàn thân co rút vì đau, mắt trợn trắng, mất phút mới hồi phục .
Cô ta hoảng sợ nhìn anh ta, run rẩy bò dậy, lùi dần từng bước một tư chật vật, gần như bò lê đất.
“Anh… anh Xuyên… anh sao vậy? Sao anh lại… đánh em?”
9
nhưng Chu Kỳ Xuyên rõ ràng không định dễ dàng buông tha .
Anh ta lại lần nữa nhấc chân, thẳng đá mạnh bụng cô ta.
Khoảnh khắc đó, anh ta như hóa thân thành Diêm La từ địa ngục bước lên trần gian, cúi người ghé sát tai , giọng nói lạnh băng: