Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tôi nhớ là tôi vừa mới cảnh cáo đúng không? Còn dám nhắc đến cô ấy một , tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời.”
sau đó, Chu Kỳ Xuyên phất tay gọi trợ lý Lý đến, ra lệnh bằng giọng lạnh như băng:
lập tức tung hết tất cả phốt Giang mà cậu đang nắm giữ ra ngoài. Tôi muốn cô ta từ về sau không còn đường sống trong giới giải trí được .”
“Tiện thể truyền tin luôn, từ nay về sau, bất kỳ công ty nào dám nhận Giang
, tức là đang công khai Chu thị.”
Nếu như nãy Giang chỉ phải chịu đựng đau đớn về thể xác, thì những lời lại là cú đòn chí mạng giáng xuống tâm hồn cô ta.
Cô ta lập tức quên cả cơn đau, run rẩy bò đến bên chân Chu Kỳ Xuyên, ôm chặt lấy ống quần anh, nước mắt nước mũi dàn dụa cầu xin.
“Anh Xuyên! Anh Xuyên, em sai , em thật sự sai ! Là em không nên xấu Kiều Uyển Hề…”
“Em xin anh, xin anh đừng phong sát em… chỉ cần anh chịu tha thứ, em thề từ nay sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh, tuyệt không dám quấy rầy anh …”
Thế đáp lại cô ta, Chu Kỳ Xuyên lại một lạnh lùng tung chân đá văng cô ra xa.
Anh ta vung tay gọi bảo vệ, ra lệnh rất dứt khoát: “Đưa cô ta ra ngoài.”
khi kéo , Giang gào khóc đến xé ruột xé gan.
“Chu Kỳ Xuyên, anh lừa tôi! Rõ ràng anh … yêu tôi! Sao anh có thể xử tôi như thế ?!”
“Ngày tiên chúng ta gặp nhau, anh còn khen tôi múa đẹp, tôi là người mặc váy đẹp anh từng thấy! Anh quên hết sao?”
“Đồ khốn kiếp! Tôi hận anh, Chu Kỳ Xuyên! Anh không thể xử tôi như vậy được!”
Chu Kỳ Xuyên chẳng buồn để tâm đến tiếng khóc lóc hay những lời oán trách cô ta. Anh ta chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh băng, nhìn cô ta bảo vệ kéo trong sự tuyệt vọng.
sau đó, anh ta quay lại, nhẹ nhàng vuốt ve tấm linh vị tôi như đang người còn sống:
“Uyển Tịch, xin lỗi… em đừng nghe những lời đó được không? Tất cả đều là giả hết.”
“Em còn nhớ chúng ta gặp nhau không? Khi ấy em mặc chiếc váy , nhảy múa trên sân khấu, từng động tác đều đẹp đến mê người… khoảnh khắc đó, anh , trên thế gian sẽ không có ai mặc váy đẹp bằng em .”
10
Đúng vậy, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Năm đại học, tôi đại diện tân sinh viên biểu diễn một tiết mục múa trong lễ khai giảng. tại buổi diễn hôm ấy, tôi cảm nhận được một ánh mắt luôn dõi theo không rời.
Người đó là Chu Kỳ Xuyên những năm tháng thiếu niên.
Kể từ ngày hôm ấy, anh ta bắt âm thầm theo tôi khắp nơi.
Anh ta nghĩ rằng ẩn rất khéo, không để tôi phát hiện, thật ra tôi chỉ giả vờ không , tôi thấy thú vị sự kiên trì vụng về ấy, chỉ muốn đợi xem đến anh ta mới chịu lộ mặt.
đến một ngày kỳ thi cuối kỳ, tôi in tài liệu ôn thi ở ngoài trường vào khuya, lại không may một đám côn đồ bám theo.
Chúng lôi tôi vào một con hẻm, giở trò đồi bại. Trong tôi sắp tuyệt vọng, Chu Kỳ Xuyên như một tia sáng giữa màn đêm, tay cầm gậy gỗ xông tới, đuổi sạch lũ khốn ấy .
Cũng nhờ đó, tôi mới nhận ra Chu Kỳ Xuyên tôi không phải một cái bóng nhút nhát trốn sau lưng tôi, mà là người đàn ông sẵn sàng đứng ra che chở khi tôi lâm nguy.
Từ đó, chúng tôi bắt dần dần tiếp xúc, tìm hiểu và cuối ở bên nhau.
Sau , khi chuẩn tốt nghiệp, tôi và Chu Kỳ Xuyên hứa nhau đến núi leo núi.
Không ai ngờ đúng ấy, vận rủi lại ập đến, chúng tôi gặp phải lở trên đường .
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhìn thấy ngập trời đổ ập về phía chúng tôi, trong chỉ có một suy nghĩ duy : , chắc tôi bỏ mạng thật .
Chu Kỳ Xuyên lại cắn răng kéo tôi lại, dùng cả thân ôm chặt lấy tôi, che chắn tôi cơn thịnh nộ thiên nhiên.
Anh ta dùng chính cơ thể để chắn lấy tất cả cuồng phong bão tố, liều mạng tạo tôi một con đường sống.
Khi đội cứu hộ đến nơi, Chu Kỳ Xuyên lạnh đến mức mặt mũi bệch, toàn thân không còn chút máu.
ấy tôi ôm lấy anh, người đàn ông đang hấp hối trong vòng tay và đột nhiên tôi nhận ra:
Người đàn ông mặt… là người mà tôi có thể giao phó cả đời.
Thế nên, không lâu sau khi anh ta tỉnh lại, tôi gật đồng ý lời cầu hôn anh ta.
Chúng tôi cũng giống như cặp tình nhân bình thường khác, trải qua gian nan thử thách, cuối cũng bước được vào lễ đường, mang theo kỳ vọng và mộng tưởng tương lai.
có lẽ ấy tôi chưa từng nghĩ đến… hóa ra lòng người lại có thể thay đổi chỉ trong khoảnh khắc.
một người đàn ông, khi kết hôn từng không tiếc tính mạng để cứu tôi.
sau khi kết hôn, lại có thể đưa tôi đến mặt các tác làm ăn, chỉ vào tôi mà : “Uyển Tịch là người nhảy đẹp trường chúng tôi đấy, hôm nay cô ấy đến thì định phải biểu diễn một điệu mọi người xem!”