1
Thái giám khom lưng, nịnh nọt dâng lên một trâm bạch ngọc khảm hình chim khổng tước.
Ta nhận ra ngay, đó là vật ta đã tặng cho Cẩm Nhi.
Cẩm Nhi vốn kiêu ngạo, chê trâm gỗ là thô kệch, trâm vàng lại tầm thường, thà xõa tóc chứ chẳng chịu cài, bất đắc dĩ ta mới bỏ một khoản bạc lớn mua trâm này.
Ta thở phào nhẹ nhõm, từ khi đứa nhỏ mất tích, ta đã tìm mấy ngày nay.
May thay, mọi sự đều yên.
Nét cười trên mặt Hoàng công công càng sâu thêm:
“Phu nhân lòng dạ nhân hậu, Hoàng thượng nhớ ân đức của phu nhân, đặc mời người nhập cung.”
Trên đường đi, Hoàng công công trò chuyện với ta về chuyện cũ của hai đứa trẻ.
Nhắc đến đây, khóe môi ta cũng thoáng nở nụ cười.
Rời khỏi Hầu phủ, ta đã từng suy sụp một thời gian, chỉ có hai đứa nhỏ này đem lại cho ta hy vọng và niềm vui.
Nói ra thì, vốn ban đầu ta chỉ định mua một đứa về để an ủi lòng mình.
Văn Lễ tính tình trầm ổn, giống trưởng tử, ta vừa nhìn đã thấy ưng ý.
Chỉ là nó lại nắm c.h.ặ.t t..y muội muội, hung hăng trừng mắt nhìn ta, tựa như ai cũng là địch nhân.
Bà mối cố ý che tầm mắt của nó, nói:
“Con bé đầu óc có tật, nhưng không gì, mua một tặng một, mua một tặng một đấy.”
Cuối ta vẫn đưa cả hai về.
Văn Lễ sợ ta ghét bỏ Cẩm Nhi, nên rất siêng năng, ăn ít mà giành làm việc.
Ta biết đứa nhỏ này ở bên ngoài hẳn đã chịu không ít khổ cực, lòng xót xa, chẳng những không để nó làm việc, mà còn mời tiên sinh dạy chữ cho nó.
Dĩ nhiên ta chẳng hề ghét bỏ Cẩm Nhi, con bé tuy bướng bỉnh nhưng không phải là không hiểu chuyện.
Khi ta để tâm gũi mới nhận ra, đứa trẻ này chỉ là miệng cứng lòng mềm.
Dần dà, hai đứa nhỏ trước mặt ta cũng trở nên tự nhiên , Cẩm Nhi không còn nhe nanh múa vuốt, Văn Lễ đôi khi cũng biết pha trò.
Ta dặn dò từng li từng tí, sau lại đặc nhắc mấy câu:
“Cẩm Nhi tham ăn đồ ngọt, sẽ không tốt cho răng, các ngươi chớ nuông chiều mãi.”
“Còn Văn Lễ, nó tâm tư sâu, chuyện nó thích hay ghét bề ngoài không lộ, phải tinh ý quan sát, chỉ cần nó nhíu mày, thì chắc chắn là không ưa.”
Nói xong mới nhận ra mình có phần dư lời, nó là hoàng tử, những người kia ắt sẽ còn để tâm ta, ngượng ngập mỉm cười.
Hoàng công công lại như chẳng thấy, nghiêm túc nhớ:
“Lời phu nhân nói, nô tài nhất định sẽ khắc cốt tâm.”
2
Tiến cung rồi, quả nhiên ta trông thấy Văn Lễ và Cẩm Nhi trong y phục gấm vóc.
Đặc là Cẩm Nhi, như chim nhỏ lao tới ôm cánh tay ta, thân thiết gọi một tiếng “mẹ”.
Văn Lễ cũng đôi mắt đen long lanh, cung kính lễ, khẽ gọi một tiếng “mẫu thân”.
Chúng thay đổi rất nhiều, khí thế tự nhiên toát ra, từng cử chỉ đều mang vẻ quý, sắc mặt cũng hồng hào, hiển nhiên sống rất tốt.
Ta cũng yên lòng, vốn nghe nói trong cung tranh quyền đấu trí, vẫn lo bọn trẻ phải chịu ấm ức.
Ta ở lại trong cung, dần dần cũng biết được chuyện của hai đứa.
Thì ra năm ấy, Quý phi khi ở cung vì giận dỗi với Hoàng thượng nên bế con bỏ đi, không ngờ chẳng những mất mạng, mà còn lụy cả Hoàng tử, Công chúa phải lưu lạc bên ngoài.
Hoàng thượng định phong ta làm phi, để tiện chăm sóc hai đứa trẻ.
Ta từ chối.
Người cũng không làm khó, chỉ than một tiếng, rồi muốn phong ta làm Kính Quốc phu nhân, hưởng nhất phẩm cáo mệnh.
Văn Lễ và Cẩm Nhi đã lớn, vừa hồi cung cũng rất bận rộn.
Ta ở lại mấy hôm, tính xuất cung.
Phủ đệ vẫn xây xong, ta mua một tòa trạch viện, tạm ở trước.
Đi ngang qua An Ninh hầu phủ, ta có thất thần.
Nhìn dòng xe ngựa qua lại trước , ta khẽ hỏi phu xe:
“Hôm nay hầu phủ có vẻ náo nhiệt?”
Phu xe thò đầu nhìn, rồi cười đáp:
“Vừa đi khỏi là xe ngựa nhà họ Tần, nghe nói An Ninh hầu phủ đang bàn chuyện hôn sự với Tần gia.”
Ta khẽ sững người, thoáng trầm ngâm.
Tần gia là ngoại tộc của Quý phi, cũng là nhà cữu cữu của Văn Lễ và Cẩm Nhi.
Vào cung rồi, ta từng nghe Văn Lễ nói, Quý phi và nhà mẹ đẻ vốn chẳng hòa thuận, năm đó ở ngoài cung còn từng bị tỷ muội trong nhà ngấm ngầm hãm .
Lần này Văn Lễ hồi cung, Tần gia ắt sẽ bị thanh toán.
Nghĩ tới đây, trên mặt ta thoáng hiện vài phần lo lắng.
Tính theo tuổi tác, mối hôn sự này rất có khả năng là của trưởng tử.
Phu xe thấy sắc mặt ta, liền cẩn trọng hỏi:
“Phu nhân quen biết sao? Có muốn vào xem không?”
Ta do dự chốc lát, rồi khẽ đầu.
Gia nhân giữ không nhận ra ta, thấy y phục ta sang trọng, hỏi qua mấy câu rồi khách khí mời vào.
Tầm mắt quét qua, nơi đây đã chẳng còn như xưa, liễu rủ nơi hông đã không còn, thay vào đó là hoa hải đường, ngay cả ao nhỏ bên gốc liễu cũng bị lấp, dựng lên một cái xích đu.
Ta thu hồi nhìn, theo nha hoàn dẫn đường tới tiền sảnh.
An Ninh hầu trông thấy ta thì rất đỗi kinh ngạc.
Rất nhanh, thần sắc hắn trở lại tĩnh, lại tăng thêm vài phần ngạo mạn:
“Ngụy Kiểu, bây giờ ngươi mới , không thấy là quá muộn rồi sao?”
? điều gì?
Hắn chắp tay sau lưng, thong thả đi vài , mang theo giận dữ khó hiểu, trong mắt cũng dần ửng đỏ:
“Ta đợi ngươi hai năm, ngươi vẫn chẳng quay đầu, nay Ninh sắp thành thân, ngươi mới quay lại. Trên đời làm gì có chuyện ngồi không mà hưởng?”
“Ta nói cho ngươi biết, muộn rồi! Ta đã nâng Giang nhi lên làm chính thất, dù ngươi có quay về, cũng chỉ có thể làm thiếp.”
Ta khẽ cười, thì ra hắn lại nghĩ như vậy.
Năm xưa vì cứu nữ nhi, ta tĩnh dưỡng ba năm, đến khi trở về thì thứ muội đã thành quý thiếp.
Ta khó lòng chịu đựng, tự mình xin hòa ly, hắn cho là ta hay ghen, tức giận mà viết hưu thư.
Nay lại bày ra bộ dạng tình thâm nghĩa trọng, chẳng thấy buồn cười sao.
Ta khẽ lắc đầu, lui lại một :
“Ta đến là để hỏi, Ninh có phải đang Tần gia bàn chuyện hôn sự?”
Hắn sững, rồi đầu:
“Đúng là đang thương nghị. Ninh được Giang nhi dạy dỗ rất tốt, thông minh lanh lợi. Cô nương họ Tần này là tự nó chọn.”
Ta chau mày, mang vài phần lo lắng: “Mối hôn sự này e là không ổn.”
Vừa dứt lời, cuối lang đã vang lên tiếng trưởng tử tức giận:
“Mẫu thân thấy có chỗ nào không ổn?!”
Thiếu niên một thân trường bào xanh biếc, y quan chỉnh tề, mạo tuấn tú, chậm rãi chồng khít với hình bóng đứa trẻ lạnh lùng trong ký ức ta.
“Ta là đích trưởng tử của hầu phủ, sao có thể theo mẫu thân rời đi?”
“Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, mẫu thân hà tất phải bức bách phụ thân?”
“Rời khỏi phụ thân, e rằng mẫu thân cũng chẳng có chốn thân tốt đẹp.”
Ngày hòa ly năm ấy, ta dùng quá nửa hồi môn chỉ để cầu một đứa trẻ theo mình.
Nhưng lại chẳng ngờ, một đứa cũng không chịu đi.
Nén lại vị chua xót trong lòng, ta khẽ giải thích:
“Quý phi đã không còn, Tần gia sớm bị thánh thượng ghét bỏ, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, ta không muốn họ lụy đến con.”
Trưởng tử nhướng mày, mắt pha vài phần giễu cợt:
“Thì ra mẫu thân cũng hiểu chuyện triều đình.”
An Ninh hầu thấy vậy thì không chịu nổi, khẽ ho một tiếng:
“Đàn bà thiển cận. Từ khi Tam hoàng tử và Tứ công chúa trở về, Tần gia đã sớm dần dần lớn mạnh. Thậm chí còn có lời đồn thánh thượng có ý lập Tam hoàng tử làm thái tử, đến khi đó mới cầu hôn Tần gia, e rằng đã quá muộn.”
“Nay Tần gia khó khăn lắm mới đầu, ngươi chớ ở đây quấy rối nữa.”
Trưởng tử khẽ cười khẩy, không nói thêm lời nào.
Ta biết, nó nhất định cho rằng ta thiển cận, chẳng hiểu gì.
Thế nhưng bọn họ mới là kẻ biết một mà chẳng biết hai, mà ta lại không thể nói rõ, đành chỉ im lặng.
3
Hôn sự giữa trưởng tử và cô nương nhà họ Tần rốt cuộc vẫn được định xuống.
Không chỉ vậy, Tần gia còn lấy cớ nữ nhi đã lớn tuổi, nên đem ngày cưới ấn định vào đầu tháng sau.
Ta âm thầm suy nghĩ, có lẽ trong Tần gia vẫn còn người khôn khéo, biết sớm gả con gái đi để tránh hậu họa.
Lúc nha hoàn đến báo tin, Cẩm Nhi đang nằm bên cạnh ta chợp mắt.
Dạo đây con bé thường ra khỏi cung để đến thăm ta, có khi ở lại cả nửa ngày.
Tiểu nha đầu hạ thật thấp, sợ đánh thức công chúa.
Ta khẽ thở dài, phất tay cho nàng lui xuống.
Tính khí trưởng tử giống hệt tổ phụ nó, kiêu căng, tự phụ, tham quyền trọng thế, đến cả hôn sự của mình cũng có thể tính toán trong đó.
Lẽ ra ta phải sớm đoán được, có nói cũng vô ích.
Cẩm Nhi xoay người tỉnh dậy.
Con bé dụi mắt, ngáp một cái, miệng lầm bầm: “Vẫn là ngủ cạnh mẫu thân mới ngon giấc.”
Ta cười, khoác áo cho nó:
“Ở đây gọi như vậy cũng đành, nhưng ra ngoài phải nhớ giữ thân phận.”
Con bé đường đường là công chúa, cứ gọi ta như thế, ắt sẽ bị người khác soi mói, huống chi ta từng đồng ý tiến cung làm phi.
Nó chu môi nói: “Phụ hoàng còn hạ chỉ, mẫu thân vẫn còn thời gian suy nghĩ mà.”
Ta không nhịn được cười, khẽ lắc đầu.
Cẩm Nhi không ở lâu, chẳng mấy chốc đã bị cung nhân gọi về.
Ta tiễn con bé lên xe, mắt nhìn cỗ xe khuất dần, rồi xoa trán tính về chợp mắt một lát.
Nào ngờ vừa xoay người, đã nghe tiếng gọi lãnh đạm: “Mẫu thân.”
Là trưởng tử.
mắt nó lướt qua cỗ xe vừa rời đi, không dừng lại, nhanh chóng quay lại nhìn ta:
“Hôm nay ta đến là muốn báo cho mẫu thân biết, hôn sự của ta và Tần thị đã định vào mùng Một tháng sau. Tuy mẫu thân và phụ thân đã hòa ly, nhưng dù gì cũng là thân mẫu của ta. Nếu người muốn đến, có thể lấy thân phận thân thích mà dự lễ.”
Nó đứng đó, dáng người ráo như ngọc, mắt thản không buồn không vui, như đang nhìn một người xa lạ không quan.
Ta cụp mắt, trong lòng dấy lên trăm mối cảm xúc.
Tính tình trưởng tử ngay từ nhỏ đã lộ rõ.
Nó không thích gũi mẫu thân, không muốn bị người đời bảo là lớn lên dưới tay nữ nhân.
Nó luôn cân nhắc thời thế, phân rõ lợi , đến cả ngày ta hòa ly, cũng có thể thản nhiên phân tích cho ta xem nên đi đâu là hợp lý.
Thậm chí khi phụ thân nó chất vấn vì sao không đi theo ta, nó chỉ thờ ơ đáp:
“Mẫu thân, đối với con không còn tác dụng.”
Một cơn đau âm ỉ lan trong tim.
Một lúc sau, ta mới nghe chính mình cất tiếng: “Để xem đã.”
Không nghe được lời khẳng định, nét mặt nó thoáng hiện ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người lên ngựa rời đi.
4
Về sau, hầu phủ chẳng còn ai đến tìm ta nữa, chỉ có Văn Lễ và công chúa ghé qua hai lần.
Văn Lễ lớn nhiều, nhan tiều tụy nhưng tinh thần sáng láng.
Nó nhìn ta, ngữ khí nặng nề:
“Tần tiểu thư e là đã mang thai, là của Nhị hoàng huynh.”
Ta loạng choạng một , suýt thì ngã.
Ta vẫn quay về hầu phủ.