Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trường Trạch cuối cũng dời đi.
Không rõ có phải ảo giác của ta hay chăng,
Ta bỗng thấy nơi đáy lúc cúi đầu, thoáng qua một tia thất vọng rất mơ hồ.
lạnh nhạt :
“Hôm nay, bản quân chịu ơn ngươi. Nếu ngày khác có việc cần, cứ đến .”
Nghe quen quen.
Ta nghĩ một lúc, mới nhớ hình như từng rồi.
Nhưng lúc ấy ta còn tưởng thật, cười hì hì nhào .
Nghĩ lại, đúng là mặt dày đến không xấu hổ.
“ yêu không dám nhận.”
Ta giả vờ kinh hãi đáp lời.
Trường Trạch không thêm nữa, xoay người rời bước.
Phù Dao cũng theo , khi đi còn liếc ta một đầy ẩn ý.
10
Về Vân Thương Sơn,
Ta lập tức đi Niên Nhi.
Tưởng nó giống A Niệm, bã khóc thút thít.
Ai ngờ lại thấy nó ung dung ngồi một góc nghêu ngao hát, còn nhổ lông chim song sinh làm cầu đá cầu mây.
“Niên Nhi?”
“Dạ? Nương về rồi à? Tặng người nè!”
Ta nhìn cầu đá bằng lông chim nó đưa , có chút bất ngờ.
“Sao con không ?”
“Ôi dào, có duyên ắt lại thôi.”
“…”
Sao nó bình thản dữ vậy?
Ta ngẩn ngơ nhìn Niên Nhi, không khỏi thầm nghĩ, tính tình nó dạo thay đổi rồi.
Nghĩ lại, bao năm nay Niên Nhi ta ẩn cư nơi Vân Thương Sơn,
Khó khăn lắm mới có được một người bạn tâm đầu ý hợp, được bao lâu phải chia ly.
Nó tất nhiên lòng.
Nhưng lại không biểu lộ , chắc vì sợ ta thấy áy náy.
Nghĩ đến đó, ta thật sự áy náy vô .
Ta xoa đầu nó, dịu bảo:
“Niên Nhi, là nương có lỗi với con. Lần , nương dắt con xuống hạ giới cho .”
Niên Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Ta thấy lòng nhẹ nhõm hơn, bèn xoay người làm việc của mình.
Chỉ là…
Ta đánh giá quá thấp tính cách của nó.
Với bản tính “sợ thiên hạ đủ loạn” của Niên Nhi,
Sao có thể an phận ngồi yên ở đây?
Quả nhiên, vài ngày ,
Vừa bước khỏi động phủ,
chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
“Niên Nhi? Niên Nhi?”
Ta khắp thung lũng cũng không thấy, còn bối rối,
Thì bắt hàng chữ hiện lên trên lá cây – do nó để lại bằng pháp thuật.
“Nương ơi, con đi A Niệm rồi, đừng nhớ con nha~”
Ta: ???!!!
Hảo tử, dám trò với ta?
11
Ta vừa tức vừa cười, nhưng đó, trong lòng dấy lên một tia lo lắng.
Niên Nhi pháp thuật còn thuần,
Nếu dọc đường chạm mặt tiên nhân Thần giới thì sao?
Nghĩ vậy, ta cũng chẳng màng việc lên Khôn Sơn Hư nhiều lần khiến người sinh nghi.
Không có phải vận khí tốt hay không,
Mới đến biên cảnh Khôn Sơn Hư, ta liền trông thấy A Niệm.
Nhưng lúc đầu, ta nhận lầm người.
“Niên Nhi!”
“Thì là Thời Oanh di di?!”
Chỉ một tiếng gọi ấy, ta liền người mình chẳng phải Niên Nhi, là A Niệm.
Thằng bé mừng rỡ chạy lại gần.
“Thời Oanh di di, người con sao?”
Ta không nỡ khiến nó hụt hẫng,
Bèn dịu hỏi: “Niên Nhi đến con. Con có nó ?”
A Niệm ngơ ngác lắc đầu.
“Nay phụ vương đưa con đến buổi đạo luận của chúng tiên, xong rồi thì bảo con về .”
Thì là vậy.
Có lẽ nét lo lắng trên mặt ta quá rõ ràng,
A Niệm bèn chủ động nắm tay ta, dịu dàng an ủi:
“Thời Oanh di di, người đừng lo. Niên Nhi chắc chắn không sao đâu. Con đi người.”
Lời ấy ấm áp vô .
Ta còn định thêm gì đó,
Thì một tiên thị từ xa bước .
“ điện hạ, sao ngài lại ở đây? Chẳng phải Đế Quân vừa bảo ngài sao?”
“Hả? Khi nào phụ vương gọi ta ?”
“Vừa nãy, tiên còn thấy Đế Quân dẫn điện hạ đi ?”
“…”
A Niệm lập tức nghẹn lại.
Đôi tròn xoe khẽ chớp một , khẽ nhìn ta như dò hỏi.
Ta bỗng hiểu ngay.
A Niệm từng Trường Trạch khi về.
Vậy người bị dẫn đi …
Chẳng phải là Niên Nhi đấy chứ?!
12
Ta vừa hoảng vừa cạn lời.
Thay đổi dung mạo, ta A Niệm rón rén đi về phía của Trường Trạch.
Vừa đến điện, thấy cửa mở, bên trong có hai bóng người — một đứng, một ngồi.
“Tâm pháp ta dạy hôm qua, thuộc ?”
Trường Trạch lạnh nhạt vang lên.
Người đứng phía không đáp lời,
Nhưng đôi tay giấu lưng cứ đan chéo lấy nhau,
đầu nhỏ thì len lén đảo qua đảo lại.
Không cần nhìn mặt cũng đôi của Niên Nhi giờ đảo tròn loạn xạ.
Trường Trạch chờ mãi không thấy đáp,
trầm xuống, ánh nhìn nghiêm lại.
“A Niệm!”
“Dạ? Ngài gọi con sao?”
“…”
Ta nghe tiếng Trường Trạch khẽ thở dài, lại lặp lại hỏi cũ.
bảo nó đọc lại tâm pháp hôm qua.
Niên Nhi gì đọc.
nuốt chữ, cà lăm, đến thứ ba thì méo cả miệng.
Chẳng ngoài dự đoán, với tính nghiêm khắc của Trường Trạch, thể nào cũng ăn mắng.
“Hôm nay làm sao vậy? Sao lại lơ đãng như thế?”
“Con…”
“Ở đây học thuộc rồi mới được ăn cơm.”
“…”
Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Ta cúi đầu nhìn người .
“Phụ vương con thường nghiêm khắc vậy sao?”
“…Cũng… cũng tàm tạm thôi ạ.”
“…”
Tội nghiệp.
Thấy Trường Trạch rẽ qua hành lang xa,
Ta và A Niệm liếc nhau rồi bước vào .
A Niệm thì như lén lút hành sự, nhìn trái ngó phải không yên.
Thấy vậy, ta không nhịn được hỏi:
“Bộ con làm chuyện mờ ám sao?”
“Con sợ bị người ta trông thấy.”
Nó lí nhí đáp, vẻ mặt đầy chột dạ.
Ta vừa cười, vừa thương.
Nghĩ xem, nếu hôm nay không bị Niên Nhi giả danh,
A Niệm – vốn là chủ nhân – sao có thể có dáng vẻ lén la lén lút đến thế?
“Yên tâm đi, giờ phụ vương con xử lý công vụ, nơi chẳng ai dám bén mảng đến đâu.”
Ta an ủi.
A Niệm nghe vậy thì ngước ngạc nhiên nhìn ta.
“Thời Oanh di di, sao người hiểu phụ vương con rõ vậy?”
“…”
Ta cười khan một tiếng, đánh trống lảng:
“Thôi nào, mau vào thôi.”