Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

A Niệm vội thu lại vẻ mất mát trong đáy mắt.

Vừa đáp xuống đất, ta toan vẫy tay từ biệt.

Nào ngờ lời chưa kịp thốt, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên phía

“A Niệm!”

“Phụ vương?”

Gương mặt nhắn của A Niệm lập tức ngỡ ngàng.

Hắn đứng thẫn thờ tại chỗ, hiển không ngờ sẽ bị Trường Trạch chặn ngay tại cửa thiên môn.

Đừng nói hắn, ngay ta cũng chẳng ngờ đến.

Ấn tượng về Trường Trạch trong lòng ta xưa nay vẫn là: hoặc bế quan, hoặc tọa thiền.

Hắn rất hiếm khi rời khỏi cổng tiên môn Khôn Sơn Hư,

xưng “Đế Quân trạch thủ” chẳng phải là hữu vô thực.

Có điều, hắn đúng là chẳng thay đổi bao nhiêu.

Vẫn dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc, thế uy nghi,

vẫn gương mặt lạnh nhạt tựa sương mai, chẳng nhuốm bụi trần.

Khiến khác thầm sinh tâm ngưỡng mộ, lại không dám tùy tiện vọng động.

Năm xưa ta là bị mỡ heo che mắt, mới dám trèo lên đoá băng liên cao lãnh ấy.

Kết cục ra sao… cũng đã quá rõ ràng.

8

A Niệm còn ngây ra đó, nhìn Trường Trạch bước tới gần.

Ánh mắt hắn rơi xuống người A Niệm.

“Đi đâu vậy?”

Một câu nhẹ nhàng, nhưng lại nề áp lực.

Nghe đâu hôm nay A Niệm ra phải đến nghe giảng đạo cùng Thượng Thủy Nguyên Tôn.

Ai dè đến mà chưa thấy bóng dáng.

Phái người đi dò , mới biết hắn đã biến mất tăm.

Tiểu thái tử thất lạc không phải chuyện .

Người người tìm khắp , không ngờ hắn dám lén một mình chạy xuống phàm .

“Giỏi , bản lĩnh cũng lớn rồi? Ai dạy con thế hả?”

A Niệm cúi đầu, lí nhí không dám trả lời.

Ta thấy hắn bị quở trách lời,

trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.

Bình thường Trường Trạch vẫn đối xử nghiêm khắc với A Niệm như vậy sao?

Không giống .

Hắn xưa nay vốn công tư phân minh, nghiêm mà có độ.

Hay là… bởi vì A Niệm có nét giống ta,

hắn trút mọi oán giận ngày trước lên đứa này?

Tốt , cái đồ chó má nhà ngươi!

Sớm biết thế, năm xưa đến một trứng cũng không nên chừa lại!

Ta đang giận sôi máu,

thì một giọng nữ êm ái, ngân như nhạc tiên, bất ngờ vang tới:

“Tiểu điện hạ đã về rồi.”

Vốn nghe Trường Trạch, ta còn chẳng mấy để tâm.

Nhưng khi nghe thấy giọng của Phù Dao, đôi mắt ta lập tức nheo lại.

Ba trăm năm không , địa vị của nàng ta dường như đã tăng thêm vài phần.

lưng, tiên hầu hạ từ bốn người đã thành tám người.

Ẩn ẩn mang theo thế của chưởng sự Khôn Sơn Hư.

Phù Dao thướt tha tiến đến.

Nàng xưa nay khéo léo, vừa liếc đã nhìn ra mối căng thẳng giữa Trường Trạch và A Niệm.

Bèn dàng cúi người, hướng về A Niệm mà nói:

“Tiểu điện hạ, người lén rời cung, Đế Quân rất lo lắng. Ngài thậm chí còn bỏ lỡ buổi luận đạo hôm nay chỉ để tìm người.”

Nghe vậy,

A Niệm ngẩng đầu nhìn Trường Trạch.

“Phụ vương, con biết lỗi rồi, xin thứ tội.”

Trường Trạch thở ra một hơi.

“Phạt con năm canh .”

“…Dạ.”

A Niệm được các tiên đưa đi.

Phù Dao chậm rãi quay sang Trường Trạch, lại giọng nói:

“Đế Quân, tiểu điện hạ đã bình an trở về, ngài cũng yên tâm rồi.”

Trường Trạch không đáp, chỉ mím môi trầm mặc.

Nhưng sắc mặt rõ ràng đã đi không ít.

Thấy thế, ta biết bản thân nên lặng rời đi.

Chẳng nói chẳng rằng, ta quay lưng tính bước.

Nào ngờ—

vừa nhấc chân, một luồng thần thức lạnh lẽo, sắc như đao phủ xuống người ta.

“Đứng lại.”

Ta: “…”

9

Ta cứ ngỡ toàn bộ tâm trí hắn đều đặt A Niệm, sẽ chẳng mảy chú ý đến ta.

Nào ngờ…

Chân ta lập tức khựng lại, không sao nhấc nổi bước.

“Ngươi là ai?”

Giọng Trường Trạch trầm lạnh cất lên.

Ánh mắt Phù Dao cũng theo đó mà chuyển hướng, dừng lại trên người ta.

đến nàng ta mới để ý thấy sự hiện diện của ta, trong ánh nhìn lập tức bốc lên một tia dò xét.

mà trước khi đến đây, ta đã che giấu tức cùng dung mạo.

Suốt mấy trăm năm nay, ta cũng khổ không ngơi.

Tuy chẳng thể sánh cùng bậc tiên gia Thần , nhưng ít ra cũng không đến mức bị lộ chân tướng ngay tức thì.

Ta cúi đầu, cố ý trầm giọng, cung kính thưa:

“Tiểu yêu là một gốc tiên thảo vô tu từ hạ .”

Phù Dao : “Ngươi là đưa tiểu điện hạ trở về?”

“Dạ vâng.”

Phù Dao dán mắt nhìn ta, ngờ vực chẳng chút che giấu.

Nàng ta vốn tính đa nghi.

Ta sớm đã chuẩn bị sẵn bụng dạ, nghĩ kỹ trăm lần về việc sao được A Niệm, sao đưa nó trở về.

Thấy lời ta không để lộ sơ hở nào,

Phù Dao chỉ “ừ” một , trong mắt lướt qua tia ngạo nghễ.

tiểu điện hạ của Trường Trạch Đế Quân, ngươi mắn. Phải biết cảm tạ mới phải.”

Vẫn cái điệu bộ cao cao tại thượng đó, khiến ta không nhịn được mà thầm lườm trong lòng, ngoài mặt vẫn phải nặn ra nụ cười:

“Tiểu yêu lấy hoảng sợ.”

“Ừm, ngươi lui đi.”

Chính là đang chờ câu ấy của nàng ta.

Ta khom người cáo lui.

Nhưng ngay khi vừa xoay người, người từ đầu đến cuối chẳng buồn hé miệng bỗng đột lên :

“Vừa rồi ngươi nói, mình đến từ ngọn núi nào?”

ta không thể nói ra tên núi thật,

Chỉ đành bịa đại một cái.

Nào ngờ khi trả lời, đối phương lại im bặt.

Trong lòng ta bỗng chột dạ.

Vì ánh mắt kia vẫn còn đè trên người ta, chưa hề rời đi.

Phù Dao cũng nhận ra điều đó.

“Nếu Đế Quân thấy có gì không ổn…”

“…Không có gì.”

A Niệm vội thu lại vẻ mất mát trong đáy mắt.

Vừa đáp xuống đất, ta toan vẫy tay từ biệt.

Nào ngờ lời chưa kịp thốt, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên phía

“A Niệm!”

“Phụ vương?”

Gương mặt nhắn của A Niệm lập tức ngỡ ngàng.

Hắn đứng thẫn thờ tại chỗ, hiển không ngờ sẽ bị Trường Trạch chặn ngay tại cửa thiên môn.

Đừng nói hắn, ngay ta cũng chẳng ngờ đến.

Ấn tượng về Trường Trạch trong lòng ta xưa nay vẫn là: hoặc bế quan, hoặc tọa thiền.

Hắn rất hiếm khi rời khỏi cổng tiên môn Khôn Sơn Hư,

xưng “Đế Quân trạch thủ” chẳng phải là hữu vô thực.

Có điều, hắn đúng là chẳng thay đổi bao nhiêu.

Vẫn dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc, thế uy nghi,

vẫn gương mặt lạnh nhạt tựa sương mai, chẳng nhuốm bụi trần.

Khiến khác thầm sinh tâm ngưỡng mộ, lại không dám tùy tiện vọng động.

Năm xưa ta là bị mỡ heo che mắt, mới dám trèo lên đoá băng liên cao lãnh ấy.

Kết cục ra sao… cũng đã quá rõ ràng.

8

A Niệm còn ngây ra đó, nhìn Trường Trạch bước tới gần.

Ánh mắt hắn rơi xuống người A Niệm.

“Đi đâu vậy?”

Một câu nhẹ nhàng, nhưng lại nề áp lực.

Nghe đâu hôm nay A Niệm ra phải đến nghe giảng đạo cùng Thượng Thủy Nguyên Tôn.

Ai dè đến mà chưa thấy bóng dáng.

Phái người đi dò , mới biết hắn đã biến mất tăm.

Tiểu thái tử thất lạc không phải chuyện .

Người người tìm khắp , không ngờ hắn dám lén một mình chạy xuống phàm .

“Giỏi , bản lĩnh cũng lớn rồi? Ai dạy con thế hả?”

A Niệm cúi đầu, lí nhí không dám trả lời.

Ta thấy hắn bị quở trách lời,

trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.

Bình thường Trường Trạch vẫn đối xử nghiêm khắc với A Niệm như vậy sao?

Không giống .

Hắn xưa nay vốn công tư phân minh, nghiêm mà có độ.

Hay là… bởi vì A Niệm có nét giống ta,

hắn trút mọi oán giận ngày trước lên đứa này?

Tốt , cái đồ chó má nhà ngươi!

Sớm biết thế, năm xưa đến một trứng cũng không nên chừa lại!

Ta đang giận sôi máu,

thì một giọng nữ êm ái, ngân như nhạc tiên, bất ngờ vang tới:

“Tiểu điện hạ đã về rồi.”

Vốn nghe Trường Trạch, ta còn chẳng mấy để tâm.

Nhưng khi nghe thấy giọng của Phù Dao, đôi mắt ta lập tức nheo lại.

Ba trăm năm không , địa vị của nàng ta dường như đã tăng thêm vài phần.

lưng, tiên hầu hạ từ bốn người đã thành tám người.

Ẩn ẩn mang theo thế của chưởng sự Khôn Sơn Hư.

Phù Dao thướt tha tiến đến.

Nàng xưa nay khéo léo, vừa liếc đã nhìn ra mối căng thẳng giữa Trường Trạch và A Niệm.

Bèn dàng cúi người, hướng về A Niệm mà nói:

“Tiểu điện hạ, người lén rời cung, Đế Quân rất lo lắng. Ngài thậm chí còn bỏ lỡ buổi luận đạo hôm nay chỉ để tìm người.”

Nghe vậy,

A Niệm ngẩng đầu nhìn Trường Trạch.

“Phụ vương, con biết lỗi rồi, xin thứ tội.”

Trường Trạch thở ra một hơi.

“Phạt con năm canh .”

“…Dạ.”

A Niệm được các tiên đưa đi.

Phù Dao chậm rãi quay sang Trường Trạch, lại giọng nói:

“Đế Quân, tiểu điện hạ đã bình an trở về, ngài cũng yên tâm rồi.”

Trường Trạch không đáp, chỉ mím môi trầm mặc.

Nhưng sắc mặt rõ ràng đã đi không ít.

Thấy thế, ta biết bản thân nên lặng rời đi.

Chẳng nói chẳng rằng, ta quay lưng tính bước.

Nào ngờ—

vừa nhấc chân, một luồng thần thức lạnh lẽo, sắc như đao phủ xuống người ta.

“Đứng lại.”

Ta: “…”

9

Ta cứ ngỡ toàn bộ tâm trí hắn đều đặt A Niệm, sẽ chẳng mảy chú ý đến ta.

Nào ngờ…

Chân ta lập tức khựng lại, không sao nhấc nổi bước.

“Ngươi là ai?”

Giọng Trường Trạch trầm lạnh cất lên.

Ánh mắt Phù Dao cũng theo đó mà chuyển hướng, dừng lại trên người ta.

đến nàng ta mới để ý thấy sự hiện diện của ta, trong ánh nhìn lập tức bốc lên một tia dò xét.

mà trước khi đến đây, ta đã che giấu tức cùng dung mạo.

Suốt mấy trăm năm nay, ta cũng khổ không ngơi.

Tuy chẳng thể sánh cùng bậc tiên gia Thần , nhưng ít ra cũng không đến mức bị lộ chân tướng ngay tức thì.

Ta cúi đầu, cố ý trầm giọng, cung kính thưa:

“Tiểu yêu là một gốc tiên thảo vô tu từ hạ .”

Phù Dao : “Ngươi là đưa tiểu điện hạ trở về?”

“Dạ vâng.”

Phù Dao dán mắt nhìn ta, ngờ vực chẳng chút che giấu.

Nàng ta vốn tính đa nghi.

Ta sớm đã chuẩn bị sẵn bụng dạ, nghĩ kỹ trăm lần về việc sao được A Niệm, sao đưa nó trở về.

Thấy lời ta không để lộ sơ hở nào,

Phù Dao chỉ “ừ” một , trong mắt lướt qua tia ngạo nghễ.

tiểu điện hạ của Trường Trạch Đế Quân, ngươi mắn. Phải biết cảm tạ mới phải.”

Vẫn cái điệu bộ cao cao tại thượng đó, khiến ta không nhịn được mà thầm lườm trong lòng, ngoài mặt vẫn phải nặn ra nụ cười:

“Tiểu yêu lấy hoảng sợ.”

“Ừm, ngươi lui đi.”

Chính là đang chờ câu ấy của nàng ta.

Ta khom người cáo lui.

Nhưng ngay khi vừa xoay người, người từ đầu đến cuối chẳng buồn hé miệng bỗng đột lên :

“Vừa rồi ngươi nói, mình đến từ ngọn núi nào?”

ta không thể nói ra tên núi thật,

Chỉ đành bịa đại một cái.

Nào ngờ khi trả lời, đối phương lại im bặt.

Trong lòng ta bỗng chột dạ.

Vì ánh mắt kia vẫn còn đè trên người ta, chưa hề rời đi.

Phù Dao cũng nhận ra điều đó.

“Nếu Đế Quân thấy có gì không ổn…”

“…Không có gì.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương