Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
thư phòng.
Nhi hoàn toàn quên béng những khi nãy Trường Trạch dặn dò.
Y hệt một hài tử hiếu kỳ, đảo mắt khắp nơi lạc vào kho báu.
Chẳng biết lại để ý thứ , chạy đến bên án thư nơi Trường Trạch thường ngồi.
“ này là vậy?”
“Niên Nhi!”
nó vừa chạm đến chiếc hộp bên cạnh án, ta hét ngăn lại.
“ thân?!”
Niên Nhi mắt sáng rỡ, nhận chân thân của ta. Nhưng cũng chợt nhớ đó, thân hình chợt “vèo” một , thỏ phóng vọt đi mất.
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, đứng lại cho ta! Ngươi dám bỏ nhà đi không một , xem ta có đánh ngươi hay không!”
Bình thường Vân Thương Sơn, nó quậy phá đến nóc nhà cũng chẳng sao.
Vậy hôm nay lại dám mò tận Khôn Sơn Hư, còn bị nhận nhầm thành A Niệm, nghênh ngang không chút sợ sệt.
“Ái chà, thân đừng giận, có cố ý!”
Nhi và ta bắt đầu rượt nhau vòng quanh bàn.
Bộ dáng nhóc nghịch ngợm khiến ta vừa vừa buồn cười đến đau cả đầu.
“A Niệm, cứu ta với!”
“Hôm nay đến cả lão thiên cũng không cứu nổi ngươi !”
A Niệm ta với Niên Nhi đuổi nhau rối rít, chẳng hiểu sao còn thú vị, gia nhập vào trò đuổi bắt.
“…”
kẻ mặt mũi nhau đúc đang chơi trò gà mẹ bắt .
Ta thật sự vừa giận vừa buồn cười.
Sau một khắc canh, cuối cùng cũng túm được Nhi lôi lại trước mặt.
Nó vừa la oai oái vừa xin ta nương — đó là không thể rồi.
Sau một tràng “pháp âm ma sát” từ ta, Niên Nhi đầu hàng.
“Thời Oanh di di, Niên Nhi không phải cố ý , người tha cho huynh ấy đi .”
Cuối cùng vẫn là A Niệm tiếng xin xỏ.
Ta cũng chẳng nỡ xử lý nó thật.
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng bóp nghẹt tính cách của Niên Nhi.
Chỉ là không ngờ, thằng nhóc này lại gan lớn đến mức dám làm thế này.
Thế nó vẫn thản không.
Bị ta mắng xong, bụng lại kêu “ọc” một tiếng rõ to.
“ thân, đói rồi.”
Nó gãi đầu, ngượng nghịu ta.
Ta vừa định bảo đưa nó về cơm.
A Niệm nhanh chóng đứng dậy.
“Đói à? Để ta đến trù phòng mang ít bánh ngọt cho ngươi, đó có nhiều món ngon lắm.”
“Không cần.”
Chúng ta không thể lại lâu, tránh sinh biến.
Thế nhưng từ chối vừa thốt khỏi miệng.
Nét mặt A Niệm trở nên buồn bã.
“Các ngươi… sắp đi rồi sao? Không thể lại chơi thêm chút nữa à?”
“…”
“Được ! thân, chúng ta bánh với A Niệm rồi hãy đi nhé.”
Niên Nhi nắm lấy ta: “Người không biết , phụ vương của A Niệm nghiêm khắc lắm, bắt huynh ấy chép một quyển tâm pháp dài ngoằng, A Niệm thật đáng thương.”
“…”
Làm ơn đi.
Rõ ràng người phải chép tâm pháp là ngươi đấy?!
Nếu không phải ngươi giả làm A Niệm, thì A Niệm phải chịu khổ này!
Ta giận đến bật cười.
Quay đầu lại ánh mắt đầy mong chờ của A Niệm.
Giờ này, chắc Trường Trạch chưa trở về ngay.
chút bánh hẳn cũng không làm lỡ việc .
“…Được thôi.”
14
A Niệm hí hửng chạy đến nhà bếp lấy bánh.
oa nhi ngồi vào bàn Trường Trạch hay dùng xử lý công vụ, vừa vừa trò rôm rả.
“ thân, người cũng một miếng đi…”
Bộp—
Niên Nhi vô tình va phải chiếc hộp trên án thư.
Đồ vật bên văng tung tóe.
A Niệm giật mình:
“Chết rồi, làm rơi đồ của phụ vương mất rồi!”
Nó quýnh quáng cúi người thu dọn.
Niên Nhi cũng phụ giúp, nhưng ánh mắt lại bị một bức họa giấy nhỏ rơi dưới đất thu hút.
“ này là vậy?”
Nó nhẹ nhàng mở bức họa , kinh ngạc kêu .
“Ôi chao, thân! Người tranh này trông người quá đi!”
Lông mày ta bất giác giật một .
Không phải — là chính ta.
Người tranh, đúng là dáng vẻ khi ta từng Khôn Sơn Hư.
A Niệm cũng ghé mắt .
“Đúng thật! Nhưng… Thời Oanh di di, sao lại có tranh của người hộp của phụ vương ta?”
Nó đầy nghi hoặc ta.
Ngay cả ánh mắt Nhi cũng tràn đầy chất vấn.
“ thân, này là sao?”
“Ta làm sao biết? Với lại, làm sao các ngươi chắc chắn đây là ta?”
ánh mắt nóng rực dán chặt trên người ta.
Ta một gạt mỗi đứa , cứng cổ đáp :
“Thiên hạ này người người phải hiếm. đứa các ngươi đó, không phải y đúc đấy sao? Đây không phải ta, các ngươi nhận nhầm rồi.”
Dưới sự mớm của ta, hài tử cũng bán tín bán nghi.
“ xong chưa? Xong rồi thì đi thôi.”
Ta sợ xảy rắc rối, kéo Niên Nhi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
A Niệm cũng lẽo đẽo đi theo tận cửa thư phòng.
Vừa mới đi được mấy bước, nghe bên ngoài có tiếng nói quen thuộc truyền đến.
“Đế quân có đây không?”
Phù Dao?!
A Niệm trừng to mắt: “Làm sao bây giờ?”
Nghe giọng Phù Dao, có vẻ sắp bước vào rồi.
Ta khẽ cau mày, nâng mặt Niên Nhi .
“Hài nhi, chịu uất ức chút nhé.”
“ cơ?”
còn chưa dứt, ta hóa nó thành một xà, cuộn cổ , lấy áo che lại.
15
Vừa xong mọi việc.
Phù Dao sải bước tiến vào.
Vừa phòng còn có ta, nàng nhíu mày, quát hỏi:
“Vô lễ! Ngươi là tiên nga cung nào, sao dám tùy tiện xâm nhập tẩm điện của Đế quân?”