Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Có hứng thú tham gia đội bóng không?”
giọng nói vang lên từ phía sau, vừa nhặt bóng lên, bàn tay run lên một cái, bóng lại rơi xuống đất, lăn lông lốc đến bên chân cô . Cô nhặt bóng lên, từ xa ném cho anh.
“Không phải chứ, …”
luôn miệng xua tay, nụ cười có chút gượng gạo, anh nghe thấy giọng nói của cô lạnh lùng, lại mang một vẻ kiên quyết. Anh vẫn chưa hiểu mình lại từ việc quay trở về trường lấy ví tiền mà đi đến bước này. Ngẩng đầu nhìn lên, trời đã tối, ánh sáng mờ ảo kéo bóng của cô dài.
“Sau học mỗi thứ ba và thứ sáu là buổi của đội, nếu cậu muốn tham gia, có thể nói với thầy giáo. Hoặc là…” Tạ Bắc nghĩ đến đội bóng gần như tồn trên danh nghĩa, vị huấn luyện viên đứng tên cho có, và cả suất tham dự vòng bảng không bao giành , cô tự giễu đổi một cách nói khác, “Cậu cứ đến thẳng là , bóng .”
“… nghĩ thêm đã nhé, không?” không giỏi từ chối khác.
“Nghĩ xong thì cứ đến. Hoàn toàn không biết chơi không . Tôi là Tạ Bắc .”
Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của cô một lần nữa khiến anh kinh ngạc, đây chính là cái tên anh vừa nhìn thấy trên báo!
Tuy nhiên, anh bước lên một bước định thêm, bóng lưng của cô đã biến mất đầu kia của thể dục.
không biết mình lại đến bóng vào thời gian quy định, rõ ràng là anh không có hứng thú với bất kỳ môn thể thao nào, thể dục luôn đứng cuối hàng. Tuy nhiên, anh vẫn đến, lấy một bóng từ trong xe bóng, đứng dưới vành phát hiện vành hóa lại cao như vậy. Hôm đó, dựa vào một hơi tức nghẹn trong lồng ngực ném loạn xạ, không sợ bất cứ điều , bây lại thực sự cảm thấy khó khăn.
đứng rìa bóng, đối mặt với bóng vẫn chưa quen thuộc, anh có thể nghe theo lời của Tạ Bắc .
“Tuy nói rằng mỗi có một phong cách khác nhau, nhưng động tác cơ bản vẫn phải chuẩn.” Tạ Bắc cầm một bóng , giữ bóng vững vàng trước ngực, “Như thế này, tay trái đặt bên cạnh, thả lỏng một chút, nữa…”
Sau Tạ Bắc nói một vài nền tảng cơ bản, bọn họ mỗi tự một mình cho đến trời dần tối. Hai đứng ngoài đường biên nghỉ ngơi, trên thể dục chưa bật đèn, bóng của mỗi trụ bóng đều bị kéo dài, dài.
“ có hai chúng ta đến ?” câu đã muốn từ lâu.
“Thực trước đây có nhiều đến.” Tạ Bắc uống một ngụm nước, ném chai rỗng sang bên cạnh, “Năm ngoái, huấn luyện viên cũ bị điều lên trường cấp hai, thầy giáo đến chẳng hiểu cả, luyện cả buổi mà ngay cả vòng loại của khu không qua , khiến cho một đám nản lòng thoái chí. Cộng thêm lứa giỏi nhất đã tốt nghiệp, đội bóng hiện không bằng một câu lạc bộ của học sinh.”
“Vậy cậu…”
“Những chuyện đó thì có liên quan đến chứ?” Tạ Bắc nhếch khóe miệng, “Con không đủ một đội, nói đến chuyện ngoài thi đấu. Thắng thua không phải là chuyện của , có thể kiên trì như mọi . Thực đây là một việc đơn giản, là quá khó để làm thôi.”
“Cái cơ?”
“Tuyệt đối không từ bỏ.”
Lần đầu tiên, nhìn thấy cô lộ vẻ mặt gần giống như mỉm cười, lúc này, ánh hoàng hôn sót lại từ bên cạnh rọi lên nụ cười của cô một vầng sáng vàng rực. cô nói chuyện, ánh mắt không hề trung vào phía trước, mà trôi nổi một nơi vô cùng xa xôi.
Anh im lặng một lúc rồi : “Nếu mọi bắt đầu luyện lại từ bây , trước tốt nghiệp có thể qua vòng loại không?”
“Có hay không phải thử biết.” Tạ Bắc thu lại ánh mắt đang lơ đãng, “Về nhà thôi.”