Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Trà Xanh (1)

“Cậu có biết cô bạn tên Thầm Giai Minh không?”

“Là cái cô ít nói, đeo kính gọng xanh, ngồi ở dãy thứ hai cạnh cửa sổ ấy hả?”

“Đúng, chính là cô ấy! Cậu biết không, nào cô ấy cũng dậy từ bốn giờ bốn mươi sáng để làm bài tập đấy!”

ơi, thật hay giả vậy? Sao cô ấy dậy nổi chứ!”

“Ai mà biết được, nghe nói hồi cấp hai người ta đã như vậy rồi, có lẽ đồng hồ học đã quen từ lâu.”

“Thế thì đáng sợ quá, mới khai giảng thôi mà, có cần phải dậy sớm làm bài tập đến mức đó không.”

“Ai nói với cậu là cô ấy làm bài tập của ? Người ta làm sách bài tập tự kia kìa, những cuốn nổi tiếng thị cô ấy đều hết. Cô ấy còn thích uống trà xanh của hãng Đông Phương Thụ Diệp nữa, tớ uống một mà đến giờ vẫn còn ám ảnh lý — Đắng đến mức tiệm tạp hóa bán không ai . Muốn uống được nó, thật sự phải có chút dũng khí nếm mật nằm gai đấy.”

Thật sự đắng đến vậy sao?

Chủ đề của hai cô bạn phía trước đã chuyển sang việc trưa nay ăn cơm xong có đi dạo tiệm tạp hóa không, Thầm Giai Minh vẫn ngẩn ngơ nhìn chai trà Đông Phương Thụ Diệp trong tay. Đây không phải đầu cô nghe người khác nói nó đắng, nhưng khi cô uống, chỉ cảm được hương vị của trà.

Cô vặn nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm.

Hình như đúng là khá đắng thật.

Cái vị đắng chát của lá trà tươi pha thẳng với khiến cô nhớ đến những lá trà từ từ bung ra trong , những phiến lá xanh biếc cong cong nhuộm cả ly thành một màu vàng nhàn nhạt.

Tại sao trước đây mình chưa bao giờ để ý nhỉ? Bấy lâu nay cô uống loại trà , chỉ nhớ khi nuốt xuống, hương thơm còn vương lại nơi môi răng.

….

Vẫn giữ thói quen hoạt như mọi khi, Giai Minh thức dậy từ rất sớm. Để không làm phiền bạn cùng , cô đeo cặp sách ra hành lang đọc sách, tiện thể đợi dì quản lý ký túc xá cửa.

Đầu mười, vào điểm cuối hạ đầu thu, thành phố phương nam vẫn chưa phai hết hơi ấm của mùa hè, sáng rất nhanh. Mới hơn giờ, toàn bộ cầu thang đã ngập tràn ánh nắng, phản chiếu sàn nhà nhẵn bóng sáng đến chói mắt. Là một trong những người dậy sớm toàn , cô có thể một mình tận hưởng tấc không khí trong lành con đường rợp bóng cây từ ký túc xá đến khu giảng đường, và mỗi chiếc lá lấp lánh sắc xanh ngọc bích dưới ánh mặt .

Cô ra sân thể dục đọc sách, trong tay vẫn cầm một chai trà xanh. Thói quen được hình thành từ khi cấp ba. học ở tận tầng , lát nữa còn phải đi ăn cơm, đi rồi lại đi xuống rất mất gian.

Vào buổi sáng sớm, sân thể dục luôn yên , có lẽ vì mới khai giảng không thấy bạn học nào đến tập luyện. Sân thể dục hôm nay lại không yên như vậy, có một cặp nam đang đá bóng. Giai Minh liếc nhìn một cái rồi không để nữa, khoảng cách đủ xa, sẽ không làm phiền đến mình.

Bên đường chạy có một cái cây cực kỳ um tùm, cô ngồi dưới gốc cây, tiếng gió thổi lá cây xào xạc khiến cô cảm thấy yên bình. Cô sách ra đọc, nhanh chóng đắm chìm vào những con chữ, vô số tháng trước đây đều trôi qua như thế.

Tai nạn xảy ra vào lúc cô gấp sách lại chuẩn bị rời đi. Khi đi ngang qua sân bóng đá, một quả bóng bay từ bên phải tới đập vào cô, đồng chiếc kính cũng bay ra .

— Tiêu Trừng, lúc nãy tớ đã bảo cậu đỡ bóng rồi mà — Cô bạn kia, cậu không sao chứ?”

Giọng nói vọng đến từ xa, một người khác ở gần cô hơn, khi cô đang ôm cuồng đất, anh đã đứng trước mặt cô, nhặt chiếc kính đưa cho cô.

“Bạn ơi, cậu không sao chứ? Cậu bạn của tôi ra chân không biết nặng nhẹ, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi bạn.”

Giai Minh xua tay ra hiệu mình không sao, cố gắng chớp mắt. Không đeo kính, cô nhìn mọi thứ đều rất mờ, ánh sáng cũng mạnh hơn trước vài phần, nhưng lúc lại kính, cô lại nhìn thấy rất rõ đôi mắt của đối phương.

Một đôi mắt thực sự thuộc về thiếu niên, chân thành và trong trẻo.

Tiêu Trừng nhìn chằm chằm vào cô gái, vầng trắng nõn của cô bị quả bóng đập đến sưng đỏ, khiến anh vô cùng áy náy: “Hay là đến y tế đi, trông có vẻ khá nghiêm trọng đấy.”

“Thật sự không sao đâu.” Giai Minh vội nói, lúc nãy chủ yếu là cô bị giật mình, còn nói về cơn đau thì chỉ là chuyện trong khoảnh khắc. Điều quan trọng là cô không muốn có quan hệ với người không quen biết. Thấy đối phương tỏ vẻ lo lắng, cô nói thêm: “Hơn nữa bây giờ y tế cũng chưa cửa.”

“Vậy được rồi,” Tiêu Trừng về phía , “, còn không mau tới đây xin lỗi —”

Người bạn thân của Tiêu Trừng đứng trước mặt Giai Minh ân cần hỏi thăm tình hình của cô, khi xác cô không sao mới yên trở lại sân bóng. Tiêu Trừng cũng chuẩn bị rời đi, cuối cùng, anh đầu lại nói thêm một câu:

khi về nếu cậu cảm thấy không khỏe, định phải đến tìm chúng tôi, chúng tôi ở tám.”

“Được.” Giai Minh gật đầu, nhìn hai người họ đi một xa, bàn tay đang nắm chặt chai trà xanh mới thả lỏng. Cô chậm rãi, uống ngụm trà nhỏ, một hương trà thuộc về tuổi thơ bao bọc lấy cô, khiến cô bình trở lại.

Từ lúc khai giảng đến nay, đây vẫn là đầu tiên cô đối diện nói chuyện với người khác.

“Cậu có biết cô bạn tên Thầm Giai Minh không?”
“Là cái cô ít nói, đeo kính gọng xanh, ngồi ở dãy thứ hai cạnh cửa sổ ấy hả?”
“Đúng, chính là cô ấy! Cậu biết không, nào cô ấy cũng dậy từ bốn giờ bốn mươi sáng để làm bài tập đấy!”
ơi, thật hay giả vậy? Sao cô ấy dậy nổi chứ!”
“Ai mà biết được, nghe nói hồi cấp hai người ta đã như vậy rồi, có lẽ đồng hồ học đã quen từ lâu.”
“Thế thì đáng sợ quá, mới khai giảng thôi mà, có cần phải dậy sớm làm bài tập đến mức đó không.”
“Ai nói với cậu là cô ấy làm bài tập của ? Người ta làm sách bài tập tự kia kìa, những cuốn nổi tiếng thị cô ấy đều hết. Cô ấy còn thích uống trà xanh của hãng Đông Phương Thụ Diệp nữa, tớ uống một mà đến giờ vẫn còn ám ảnh lý — Đắng đến mức tiệm tạp hóa bán không ai . Muốn uống được nó, thật sự phải có chút dũng khí nếm mật nằm gai đấy.”
Thật sự đắng đến vậy sao?
Chủ đề của hai cô bạn phía trước đã chuyển sang việc trưa nay ăn cơm xong có đi dạo tiệm tạp hóa không, Thầm Giai Minh vẫn ngẩn ngơ nhìn chai trà Đông Phương Thụ Diệp trong tay. Đây không phải đầu cô nghe người khác nói nó đắng, nhưng khi cô uống, chỉ cảm được hương vị của trà.
Cô vặn nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm.
Hình như đúng là khá đắng thật.
Cái vị đắng chát của lá trà tươi pha thẳng với khiến cô nhớ đến những lá trà từ từ bung ra trong , những phiến lá xanh biếc cong cong nhuộm cả ly thành một màu vàng nhàn nhạt.
Tại sao trước đây mình chưa bao giờ để ý nhỉ? Bấy lâu nay cô uống loại trà , chỉ nhớ khi nuốt xuống, hương thơm còn vương lại nơi môi răng.
….
Vẫn giữ thói quen hoạt như mọi khi, Giai Minh thức dậy từ rất sớm. Để không làm phiền bạn cùng , cô đeo cặp sách ra hành lang đọc sách, tiện thể đợi dì quản lý ký túc xá cửa.
Đầu mười, vào điểm cuối hạ đầu thu, thành phố phương nam vẫn chưa phai hết hơi ấm của mùa hè, sáng rất nhanh. Mới hơn giờ, toàn bộ cầu thang đã ngập tràn ánh nắng, phản chiếu sàn nhà nhẵn bóng sáng đến chói mắt. Là một trong những người dậy sớm toàn , cô có thể một mình tận hưởng tấc không khí trong lành con đường rợp bóng cây từ ký túc xá đến khu giảng đường, và mỗi chiếc lá lấp lánh sắc xanh ngọc bích dưới ánh mặt .
Cô ra sân thể dục đọc sách, trong tay vẫn cầm một chai trà xanh. Thói quen được hình thành từ khi cấp ba. học ở tận tầng , lát nữa còn phải đi ăn cơm, đi rồi lại đi xuống rất mất gian.
Vào buổi sáng sớm, sân thể dục luôn yên , có lẽ vì mới khai giảng không thấy bạn học nào đến tập luyện. Sân thể dục hôm nay lại không yên như vậy, có một cặp nam đang đá bóng. Giai Minh liếc nhìn một cái rồi không để nữa, khoảng cách đủ xa, sẽ không làm phiền đến mình.
Bên đường chạy có một cái cây cực kỳ um tùm, cô ngồi dưới gốc cây, tiếng gió thổi lá cây xào xạc khiến cô cảm thấy yên bình. Cô sách ra đọc, nhanh chóng đắm chìm vào những con chữ, vô số tháng trước đây đều trôi qua như thế.
Tai nạn xảy ra vào lúc cô gấp sách lại chuẩn bị rời đi. Khi đi ngang qua sân bóng đá, một quả bóng bay từ bên phải tới đập vào cô, đồng chiếc kính cũng bay ra .
— Tiêu Trừng, lúc nãy tớ đã bảo cậu đỡ bóng rồi mà — Cô bạn kia, cậu không sao chứ?”
Giọng nói vọng đến từ xa, một người khác ở gần cô hơn, khi cô đang ôm cuồng đất, anh đã đứng trước mặt cô, nhặt chiếc kính đưa cho cô.
“Bạn ơi, cậu không sao chứ? Cậu bạn của tôi ra chân không biết nặng nhẹ, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi bạn.”
Giai Minh xua tay ra hiệu mình không sao, cố gắng chớp mắt. Không đeo kính, cô nhìn mọi thứ đều rất mờ, ánh sáng cũng mạnh hơn trước vài phần, nhưng lúc lại kính, cô lại nhìn thấy rất rõ đôi mắt của đối phương.
Một đôi mắt thực sự thuộc về thiếu niên, chân thành và trong trẻo.
Tiêu Trừng nhìn chằm chằm vào cô gái, vầng trắng nõn của cô bị quả bóng đập đến sưng đỏ, khiến anh vô cùng áy náy: “Hay là đến y tế đi, trông có vẻ khá nghiêm trọng đấy.”
“Thật sự không sao đâu.” Giai Minh vội nói, lúc nãy chủ yếu là cô bị giật mình, còn nói về cơn đau thì chỉ là chuyện trong khoảnh khắc. Điều quan trọng là cô không muốn có quan hệ với người không quen biết. Thấy đối phương tỏ vẻ lo lắng, cô nói thêm: “Hơn nữa bây giờ y tế cũng chưa cửa.”
“Vậy được rồi,” Tiêu Trừng về phía , “, còn không mau tới đây xin lỗi —”
Người bạn thân của Tiêu Trừng đứng trước mặt Giai Minh ân cần hỏi thăm tình hình của cô, khi xác cô không sao mới yên trở lại sân bóng. Tiêu Trừng cũng chuẩn bị rời đi, cuối cùng, anh đầu lại nói thêm một câu:
khi về nếu cậu cảm thấy không khỏe, định phải đến tìm chúng tôi, chúng tôi ở tám.”
“Được.” Giai Minh gật đầu, nhìn hai người họ đi một xa, bàn tay đang nắm chặt chai trà xanh mới thả lỏng. Cô chậm rãi, uống ngụm trà nhỏ, một hương trà thuộc về tuổi thơ bao bọc lấy cô, khiến cô bình trở lại.
Từ lúc khai giảng đến nay, đây vẫn là đầu tiên cô đối diện nói chuyện với người khác.

Tùy chỉnh
Danh sách chương