Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ lại không hợp, tôi có thể nhường rau mùi cho anh ăn, tôi tự xấu nên nếu đi Starbucks phải làm phiền anh , còn lại hai ta y chang nhau, tôi không hiểu chỗ nào không hợp, tôi ngoài tham show mà cứ nói không hợp vậy? ta không có không hợp, tôi không hiểu anh và luận trực cứ nói không hợp không hợp không hợp, tôi ngoài tham chương trình là hò mà, lại không hợp tôi không hiểu, tôi không giận tôi chỉ lạ thôi, lạ tôi không hiểu…”
Vì sốc, tôi nghi ngờ mình vì trợn to mà suýt lồi khỏi hốc.
“Anh… tôi? Á?! Không phải anh bạn?!” Mặc dù hệ thống ngôn ngữ hỗn loạn, nhưng ánh veo của tôi vẫn dán chặt Hoắc Châu, cố gắng rốt cuộc anh bị con yêu quái nào nhập .
luận trực : “Biết Thái tử không dễ chọc, hóa chọc rồi sẽ phát điên à…”
“Có ai cắt mạng Hoắc Châu đi không, không ủng hộ Thái tử giới giải trí ‘vận động ngược’ đâu!!!”
“Bước theo anh có phải sẽ hỏi Chu Thư có muốn làm ‘đuôi’ của anh không ha ha ha ha”
“Không hiểu, Hoắc Châu đâu rồi?”
“Tôi cảm thật sự phải giương cao cờ hiệu cho Chu Châu rồi…”
Đối tượng hò của mỗi người đã xác định, “Một ngày hò” sắp bắt đầu.
Tôi thất thần trở về phòng.
đợi tôi ở cửa.
vẻ mặt như gặp ma của tôi, cô ta thoáng hiện lên tia đắc ý rồi biến mất, sau đó là vẻ mặt đau lòng.
“ à, không đâu nha, A Châu người này chính là như vậy đó, chỗ nào tốt nhưng người không thích tính tình tệ một chút thôi, cô ngàn vạn lần đừng lòng nha, tôi thay anh xin lỗi cô.” Nói rồi còn nắm tay tôi vỗ nhẹ an ủi.
Tôi căn bản không nghe rõ cô ta lầm bầm gì.
đầu tôi điên cuồng lục soát đống quần áo xấu xí mang theo, nhất định phải lên ý tưởng một bộ trang phục khiến Hoắc Châu phải e ngại, không thể gần không thể xa, càng không thể trêu ghẹo.
“Ồ ồ rồi, cảm ơn cô, cô nói đúng hết, cô đúng là người tốt.”
Nói xong tôi giả vờ như vô tình giơ ngón cái về phía , đúng lúc đối diện camera.
Tốt lắm, ít nhất bây giờ phả đã bảo toàn.
Hoắc Châu đợi tôi ở dưới lầu.
Có vẻ như đã đoán trước tôi sẽ mặc đồ kinh tởm, dường như anh cố ý dồn hết sức lực so độ xấu tôi.
Quần bó ống, giày lười, kẹp ví dưới nách, trên cổ tay còn quấn chuỗi hạt Phật, chiều cao một mét tám mấy mà lại cố tình mặc thành một cái compa chân dài gầy gò.
Cộng thêm chiếc quần tất lưới đen, quần jean rách và giày bệt đạp gót của tôi, hai người tôi như thể trở lại tuổi 14.
luận trực không hề buông tha cho hai tôi:
“Hay thật, rất cổ điển.”
“Đừng nói, cái chất quê mùa nó cứ dính là lên hương luôn.”
“Các bạn ơi tôi phát hiện che người lại hai cái đầu này siêu bắt đấy!”
“Đây là bài kiểm tra độ phục tùng mới à?????”
“Phu thê Chu Châu hợp nhau ghê, ‘đẩy thuyền’ thôi.”
Tôi không biết Hoắc Châu vẫn có thể nở nụ cười rạng rỡ đến thế tôi, còn tôi muốn khóc.
Hoắc Châu dường như quyết tâm theo đuổi nghiệp giải trí, thậm chí còn đổi cả gói giọng nói hỗ trợ: “Đi thôi em gái, đi hò anh trai à?”
diễn không giống, Hoắc Châu không giống diễn.
Còn tôi bất lực như một con chó.
luận trực dấy lên một làn sóng hoài niệm: “CPDD, lại số điện thoại chậm tôi add cậu.”
“Chỉ cần thanh niên còn tinh thần, đi đâu là đẳng cấp.”
“Trà chiều Phúc Long có ai ghép ảnh không? Nước chanh 4 tệ một cốc, 6 người mỗi người 0.66 tệ, có thể cầm trà sữa ảnh nhưng không uống, xong có thể luân phiên mỗi người uống một ngụm, tôi là người khởi xướng tôi uống nhiều hơn một ngụm không ý kiến chứ. (Người có đạo đức mới đến, uống một ngụm nhiều sẽ không hợp tác nữa)”
Một lũ hóng hớt không sợ chuyện lớn…
Tôi từ từ nhích đến trước mặt Hoắc Châu, tự thú như thể: “Giày của tôi không theo kịp gót chân, bố tôi sảy thai rồi tôi phải đi đón bà tôi tan học, hay là tôi đi thay một bộ đồ khác nhé?”
Thật trùng hợp, tôi và Hoắc Châu đi trước sau lại gặp và Lâm Lâm nhau khó chịu.
đôi cô ta bỗng sáng rực như đèn pha ô tô khi Hoắc Châu, ở thêm một giây nữa tôi khó chịu sinh lý rồi.
May mắn thay, những kẻ nhỏ bé như tôi không thể cùng chung khung hình họ.
Tôi “lẹt quẹt, lẹt quẹt” né sang một bên.
bộ trang phục “ngược đời” của Hoắc Châu, đèn pha cô ta chớp tắt liên tục.
Mặc dù diễn xuất kém cỏi, nhưng niềm tin vẫn còn đó.
“A Châu, là con gái, anh đừng có bắt nạt cô , chấm dứt hò phải dùng cách nào đó thể diện chứ…” Giọng mè nheo ngọt ngào khiến tôi nổi da gà.
Cô ta thật sự, siêu yêu, tôi khóc c.h.ế.t mất.