m.á.u của chị lập tức cạn sạch.
Nữ chính chưa buông tha, nhìn thẳng mắt chị, tung cú “nữ chính thẳng thắn”:
“ ơn Ôn Ninh, nhờ cậu mà tôi được học.
Tôi sẽ không thích gã tóc vàng họ Chu kia. Tôi cũng chỉ lo cậu bị hắn kéo tụt thành tích nên ra hạ sách này thôi.
ta hãy đồng tâm hiệp lực, tiến tới Bắc nhé!”
Chị tôi lơ mơ, bị nữ chính “chính pháp tại chỗ”, kéo đi mua sách tham khảo.
Tôi đã sớm rút về cạnh Cố Duẫn, thở dài:
“Ôi, đáng sợ thật.”
Cố Duẫn gật gù.
Đi vài trăm mét, cậu bỗng khẽ :
“Tuế Tuế, tôi không phải tóc vàng đâu.”
Tôi ngạc liếc mái tóc đen của cậu: “Tôi biết mà, tôi đâu có mù.”
Cố Duẫn: “… Thôi, không có gì.”
3
Sức hút của nữ chính thật sự khủng khiếp, chị tôi học thì lập tức quên quên người, bất chấp tất cả.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hai người họ đã trở thành bạn .
Đến cả lúc về nhà ăn cơm, chị tôi vẫn thì thầm:
“Cô ấy thật sự quá tuyệt vời.”
“Chị phải lập một quỹ học bổng riêng cho cô ấy, đợi cô ấy đỗ Hoa hay Bắc Đại, chị sẽ thưởng mười triệu.”
Chị còn đặt nhà cao cấp dưới trướng nhà tôi, để ăn mừng nữ chính lại nhẹ nhàng thi một liền đứng nhất thành phố.
Tôi dắt Cố Duẫn đi ăn ké, đến khi nhìn thấy xe của anh trai tôi – Ôn Minh – đậu cửa nhà , mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Nhà cao cấp dưới quyền bá tổng, thực ra là nơi cực kỳ nguy hiểm trong kịch .
Nam chính với nữ phụ, nữ chính với nam phụ, và cả nam chính với nữ chính đều sẽ hẹn hò ở đây, đi kèm với đủ loại kịch : kẻ thứ ba sụp đổ, hắc hóa, truy thê thất bại lóc thảm thiết.
Chẳng lẽ Ôn Minh tới để bắt cặp đôi nam nữ chính?!
Tôi vội vàng bỏ lại Cố Duẫn, chạy khắp các phòng riêng tìm, quả thấy anh trai tôi đang ở nam nữ chính.
Nam chính mặt mũi bầm dập, bị người của anh tôi trói quỳ dưới đất.
Nữ chính tát Ôn Minh một , anh không mà còn cười, giữ chặt cổ tay cô ấy định kéo đi.
Con ngươi tôi chấn động.
Không được! Không thể đưa cô ấy xuống hầm nhà tôi!
Chỗ đó tôi đã cải thành phòng game và phòng tập gym rồi, lúc anh chơi Breath of the Wild trong đó chẳng phải cũng vui lắm sao?
Đừng thật sự nó để giam cầm công chúa mà!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi cắn răng, chộp một chiếc ly thủy tinh trong phòng khác, ném mạnh xuống đất.
Mảnh vụn văng tung tóe cắt vào tay tôi, m.á.u đỏ tươi nhỏ giọt xuống sàn.
Tôi giơ bàn tay bê bết m.á.u lao vào phòng, vừa òa vừa nhào vào anh trai:
“Anh ơi cứu em! Em… em…”
Ngất vì sợ máu.
Tôi giả vờ yếu ớt rồi ngất trong anh.
Khi tỉnh lại ở viện, người tôi nhìn thấy đầu tiên chính là Ôn Minh.
Sắc mặt anh tái nhợt, quầng mắt thâm đen, chẳng còn nụ cười đáng sợ như nghiền nát nữ chính nữa.
“Tuế Tuế, em tỉnh rồi.”
Anh thấp giọng, dịu dàng xoa trán tôi:
“Đợi lát nữa bác sĩ kiểm tra xong, em không sao, ta về nhà.”
Không hiểu sao, bộ dạng này của anh lại khiến tôi hơi sợ.
Để ngăn cả gia đình bị anh kéo vào kết cục toàn diệt kiểu phản diện kiều, tôi đã nghiên cứu kỹ lịch sử tình đầu đời của anh.
Tuổi thơ của anh thảm.
Hiện tại kiểu “Gia Đình Hạnh Phúc Vui Vẻ” này là do nhà tôi dần dần xây dựng lại khi các con ngày một nhiều.
Nhưng lúc anh còn bé, mẹ tôi chính là nữ chính ngược văn điển hình.
khi sinh anh, bà đã mấy lần có ý định bỏ thai.
Không thể trách mẹ tôi được, vì lúc bà xuất huyết trong phòng sinh, ba tôi lại đang nữ ký đi du lịch nước ngoài, thậm chí không thèm gọi một cú điện thoại.
Anh chỉ biết rằng gia đình do ba mẹ ra không hạnh phúc.
Nhưng vì chưa từng thấy gia đình hạnh phúc là thế nào, nên anh không biết sao để giúp mẹ, ngăn ba, hay tự một môi trường trưởng thành ổn định.
Cho đến khi mối tình đầu chuyển đến sống cạnh nhà.
Cô ấy dạy anh biết thế nào là hạnh phúc.
Nhưng cô ấy không yêu đương với anh, mà chỉ là một cô gái vui vẻ, sẵn sàng chia sẻ hạnh phúc với người khác.
Cô ấy giống như mặt trời.
Anh trai tôi không chịu nổi việc mặt trời của lại tỏa sáng cho người khác, cũng không chấp nhận được việc một ngày nào đó mặt trời thuộc về ai khác.
Nhưng đuổi mặt trời thì chẳng bao giờ kịp, còn độc chiếm mặt trời, chỉ có thể bị thiêu cháy.
Tôi nắm lấy tay anh, vì tay phải quấn kín như bánh chưng nên phải tay trái:
“Anh… anh có em không?”
Đừng bao giờ nghi ngờ trí tuệ của phản diện kiều. Họ có thể vì tình mà ngu muội, nhưng bình thường chỉ toàn áp đảo người khác.
“Yên tâm, anh thả họ đi rồi, cũng không chiếm phòng game của em.”
Ôn Minh khẽ bật cười, lại xoa trán tôi:
“Anh sẽ không bao giờ em, Tuế Tuế.”
“Anh thật ơn em đã đến với gia đình này, em quan trọng với anh.”
“Vậy nên lần sau đừng tổn thương nữa, được không?”
“Em gì, anh cũng sẽ nghe cả.”
4
Khi dưỡng thương ở nhà, ngày nào Cố Duẫn cũng mang bài tập sang thăm tôi.
Anh chị tôi thì nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Tôi bất lực: “Cố Duẫn với cô Cố vốn dĩ ở tầng dưới nhà thôi mà.”
Để mừng tôi hồi phục đi học lại, cả nhà tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Tôi tay trái viết thiệp mời, giấu trong tập toán rồi đưa cho Cố Duẫn.
Cậu ấy có vẻ hơi thất vọng:
“Tớ còn tưởng là tình cơ.” – cậu nửa đùa nửa thật.
Tôi tròn mắt: “Trời ơi cậu ác thật! Giờ tớ viết được tên cậu thôi đã giỏi lắm rồi!”
Ngày tổ chức tiệc, anh trai tôi khách sáo mời cả mối tình đầu và nam chính, bọn họ run rẩy mà vẫn đến.
Chị tôi thì dẫn nữ chính nghèo khó – giờ đã thành bạn – ngồi một góc bài.
Ba tôi lóng ngóng gắp một miếng bánh ngọt định đút cho mẹ, mẹ chỉ mỉm cười lễ phép:
“Em bị dị ứng với đậu phộng.”
Dù vụng về chắp vá, nhưng quả thật tôi giống như một gia đình hạnh phúc.
Tôi vui vẻ đi tìm Cố Duẫn, nhưng lại thấy mẹ cậu ấy – cô Cố – đột quỳ sụp ba mẹ tôi, nức nở:
“Ôn tổng, phu nhân, tôi thật sự không thể giấu nữa rồi!”
“Tiểu Tuế Tuế thực ra là con gái tôi, còn A Duẫn là con ruột của hai người!”
… Ố hố.
m.á.u của chị lập tức cạn sạch.
Nữ chính chưa buông tha, nhìn thẳng mắt chị, tung cú “nữ chính thẳng thắn”:
“ ơn Ôn Ninh, nhờ cậu mà tôi được học.
Tôi sẽ không thích gã tóc vàng họ Chu kia. Tôi cũng chỉ lo cậu bị hắn kéo tụt thành tích nên ra hạ sách này thôi.
ta hãy đồng tâm hiệp lực, tiến tới Bắc nhé!”
Chị tôi lơ mơ, bị nữ chính “chính pháp tại chỗ”, kéo đi mua sách tham khảo.
Tôi đã sớm rút về cạnh Cố Duẫn, thở dài:
“Ôi, đáng sợ thật.”
Cố Duẫn gật gù.
Đi vài trăm mét, cậu bỗng khẽ :
“Tuế Tuế, tôi không phải tóc vàng đâu.”
Tôi ngạc liếc mái tóc đen của cậu: “Tôi biết mà, tôi đâu có mù.”
Cố Duẫn: “… Thôi, không có gì.”
3
Sức hút của nữ chính thật sự khủng khiếp, chị tôi học thì lập tức quên quên người, bất chấp tất cả.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hai người họ đã trở thành bạn .
Đến cả lúc về nhà ăn cơm, chị tôi vẫn thì thầm:
“Cô ấy thật sự quá tuyệt vời.”
“Chị phải lập một quỹ học bổng riêng cho cô ấy, đợi cô ấy đỗ Hoa hay Bắc Đại, chị sẽ thưởng mười triệu.”
Chị còn đặt nhà cao cấp dưới trướng nhà tôi, để ăn mừng nữ chính lại nhẹ nhàng thi một liền đứng nhất thành phố.
Tôi dắt Cố Duẫn đi ăn ké, đến khi nhìn thấy xe của anh trai tôi – Ôn Minh – đậu cửa nhà , mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Nhà cao cấp dưới quyền bá tổng, thực ra là nơi cực kỳ nguy hiểm trong kịch .
Nam chính với nữ phụ, nữ chính với nam phụ, và cả nam chính với nữ chính đều sẽ hẹn hò ở đây, đi kèm với đủ loại kịch : kẻ thứ ba sụp đổ, hắc hóa, truy thê thất bại lóc thảm thiết.
Chẳng lẽ Ôn Minh tới để bắt cặp đôi nam nữ chính?!
Tôi vội vàng bỏ lại Cố Duẫn, chạy khắp các phòng riêng tìm, quả thấy anh trai tôi đang ở nam nữ chính.
Nam chính mặt mũi bầm dập, bị người của anh tôi trói quỳ dưới đất.
Nữ chính tát Ôn Minh một , anh không mà còn cười, giữ chặt cổ tay cô ấy định kéo đi.
Con ngươi tôi chấn động.
Không được! Không thể đưa cô ấy xuống hầm nhà tôi!
Chỗ đó tôi đã cải thành phòng game và phòng tập gym rồi, lúc anh chơi Breath of the Wild trong đó chẳng phải cũng vui lắm sao?
Đừng thật sự nó để giam cầm công chúa mà!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi cắn răng, chộp một chiếc ly thủy tinh trong phòng khác, ném mạnh xuống đất.
Mảnh vụn văng tung tóe cắt vào tay tôi, m.á.u đỏ tươi nhỏ giọt xuống sàn.
Tôi giơ bàn tay bê bết m.á.u lao vào phòng, vừa òa vừa nhào vào anh trai:
“Anh ơi cứu em! Em… em…”
Ngất vì sợ máu.
Tôi giả vờ yếu ớt rồi ngất trong anh.
Khi tỉnh lại ở viện, người tôi nhìn thấy đầu tiên chính là Ôn Minh.
Sắc mặt anh tái nhợt, quầng mắt thâm đen, chẳng còn nụ cười đáng sợ như nghiền nát nữ chính nữa.
“Tuế Tuế, em tỉnh rồi.”
Anh thấp giọng, dịu dàng xoa trán tôi:
“Đợi lát nữa bác sĩ kiểm tra xong, em không sao, ta về nhà.”
Không hiểu sao, bộ dạng này của anh lại khiến tôi hơi sợ.
Để ngăn cả gia đình bị anh kéo vào kết cục toàn diệt kiểu phản diện kiều, tôi đã nghiên cứu kỹ lịch sử tình đầu đời của anh.
Tuổi thơ của anh thảm.
Hiện tại kiểu “Gia Đình Hạnh Phúc Vui Vẻ” này là do nhà tôi dần dần xây dựng lại khi các con ngày một nhiều.
Nhưng lúc anh còn bé, mẹ tôi chính là nữ chính ngược văn điển hình.
khi sinh anh, bà đã mấy lần có ý định bỏ thai.
Không thể trách mẹ tôi được, vì lúc bà xuất huyết trong phòng sinh, ba tôi lại đang nữ ký đi du lịch nước ngoài, thậm chí không thèm gọi một cú điện thoại.
Anh chỉ biết rằng gia đình do ba mẹ ra không hạnh phúc.
Nhưng vì chưa từng thấy gia đình hạnh phúc là thế nào, nên anh không biết sao để giúp mẹ, ngăn ba, hay tự một môi trường trưởng thành ổn định.
Cho đến khi mối tình đầu chuyển đến sống cạnh nhà.
Cô ấy dạy anh biết thế nào là hạnh phúc.
Nhưng cô ấy không yêu đương với anh, mà chỉ là một cô gái vui vẻ, sẵn sàng chia sẻ hạnh phúc với người khác.
Cô ấy giống như mặt trời.
Anh trai tôi không chịu nổi việc mặt trời của lại tỏa sáng cho người khác, cũng không chấp nhận được việc một ngày nào đó mặt trời thuộc về ai khác.
Nhưng đuổi mặt trời thì chẳng bao giờ kịp, còn độc chiếm mặt trời, chỉ có thể bị thiêu cháy.
Tôi nắm lấy tay anh, vì tay phải quấn kín như bánh chưng nên phải tay trái:
“Anh… anh có em không?”
Đừng bao giờ nghi ngờ trí tuệ của phản diện kiều. Họ có thể vì tình mà ngu muội, nhưng bình thường chỉ toàn áp đảo người khác.
“Yên tâm, anh thả họ đi rồi, cũng không chiếm phòng game của em.”
Ôn Minh khẽ bật cười, lại xoa trán tôi:
“Anh sẽ không bao giờ em, Tuế Tuế.”
“Anh thật ơn em đã đến với gia đình này, em quan trọng với anh.”
“Vậy nên lần sau đừng tổn thương nữa, được không?”
“Em gì, anh cũng sẽ nghe cả.”
4
Khi dưỡng thương ở nhà, ngày nào Cố Duẫn cũng mang bài tập sang thăm tôi.
Anh chị tôi thì nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Tôi bất lực: “Cố Duẫn với cô Cố vốn dĩ ở tầng dưới nhà thôi mà.”
Để mừng tôi hồi phục đi học lại, cả nhà tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Tôi tay trái viết thiệp mời, giấu trong tập toán rồi đưa cho Cố Duẫn.
Cậu ấy có vẻ hơi thất vọng:
“Tớ còn tưởng là tình cơ.” – cậu nửa đùa nửa thật.
Tôi tròn mắt: “Trời ơi cậu ác thật! Giờ tớ viết được tên cậu thôi đã giỏi lắm rồi!”
Ngày tổ chức tiệc, anh trai tôi khách sáo mời cả mối tình đầu và nam chính, bọn họ run rẩy mà vẫn đến.
Chị tôi thì dẫn nữ chính nghèo khó – giờ đã thành bạn – ngồi một góc bài.
Ba tôi lóng ngóng gắp một miếng bánh ngọt định đút cho mẹ, mẹ chỉ mỉm cười lễ phép:
“Em bị dị ứng với đậu phộng.”
Dù vụng về chắp vá, nhưng quả thật tôi giống như một gia đình hạnh phúc.
Tôi vui vẻ đi tìm Cố Duẫn, nhưng lại thấy mẹ cậu ấy – cô Cố – đột quỳ sụp ba mẹ tôi, nức nở:
“Ôn tổng, phu nhân, tôi thật sự không thể giấu nữa rồi!”
“Tiểu Tuế Tuế thực ra là con gái tôi, còn A Duẫn là con ruột của hai người!”
… Ố hố.