Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tất cả đều tốt hơn rất nhiều so với kịch bản tôi dắt cả Ôn gia ra đường xin, còn bị nam chính nhục mạ vây công.
Cô Cố bị tôi dỗ cho ngẩn người, nước mắt  khô đã ngập ngừng nói:
“Vậy… vậy mẹ  tìm việc mới ngay bây giờ nhé?”
“Chính là cần tinh thần này!” Tôi dán má cô, “Yên tâm , chúng sẽ trở một “Gia Đình Vui Vẻ Hạnh Phúc” !”
6
Không lâu sau, tôi lại gặp Cố Duẫn.
Quần áo trên người cậu thay đổi hết, đeo chiếc cặp  Ôn Đại thiếu gia từng hứa sẽ mua cho tôi.
Tôi nhìn   đến chân, thở phào một hơi.
Không tệ, xem ra Ôn gia đối xử với cậu khá tốt.
Nếu chẳng may Cố Duẫn trở   thiếu gia bị cả nhà bắt nạt, tuyệt vọng đến mức tự tử, rồi cả nhà bước  địa ngục thì—
Thế thì lại  văn học c.h.ế.t chóc, tôi lại toi rồi.
Nhưng sắc  Cố Duẫn rất tiều tụy, trông  mấy ngày liền  ngủ.
Cậu ngơ ngác nhìn tôi,  thể không dám tin  mắt mình.
Tôi thì thuần thục phết sốt lên xiên  , rắc gia vị rồi đưa cho một bé đang chờ bên cạnh.
“Nào, cầm chắc nhé, nhiều sốt không cay!”
Đứa nhỏ cười ngọt ngào, ôm chạy .
Kế hoạch dự phòng tôi đang thực hiện là mở quầy bán nướng trước cổng tiểu học.
Vì ngày hôm nay, tôi đã nghiên cứu hơn trăm video dạy nướng , tổng kết ra công thức tuyệt mật, còn làm quen với mấy “anh nhóc” của năm tiểu học xung quanh.
Tuy cô Cố không kham nổi học phí tư, nhưng chỉ cần chúng tôi cố gắng, mua nhà mua xe, dành dụm tiền đại học chẳng xa vời!
Một “anh nhóc” mang đến cho tôi một đơn hàng lớn, tôi mừng hết sức, đang cúi nướng thì vài nam sinh cao trung chen , gạt bọn trẻ ra.
Người dẫn chính là Chu Húc, kẻ trong một ngày liên tiếp bị cả Ôn Ninh chính nghèo đá, đến mức sụp đổ ai biết.
Hắn hất tóc, nở nụ cười tự cho là sáng lạn:
“Ô, đây chẳng  là đồ  của Ôn gia sao?”
“Có thể nâng niu một món đồ  trong tay nhiều năm  vậy, xem ra Ôn Ninh quả  mù mắt rồi!”
Tôi nín thở, im lặng.
Chu Húc chờ một lúc,  tôi chẳng phản ứng, liền sốt ruột:
“Ôn Tuế Tuế,  bị mắng  không giận sao?”
Tôi cẩn thận đáp: “Không , chỉ là lần làm thiên kim, tôi quen nghiệp vụ thôi.”
 thiên kim thì hoặc làm  người khác, hoặc bị người khác làm , hoặc dính lấy chân thiên kim.
Kết quả, người  tiên làm  tôi lại là một phần trong vở kịch của Ôn Ninh   chính nghèo, mối quan hệ nhân vật rối rắm khiến tôi hơi choáng.
Chu Húc còn định nói tiếp, Cố Duẫn chen , chắn trước tôi.
Chu Húc chịu: “Làm gì thế?”
Nghe nói Ôn Ninh đá hắn chính là dùng lý lẽ của tôi.
Chu Húc  mới bị Ôn Ninh so sánh với Cố Duẫn, nghiền ép toàn diện một lần,  đầy hai mươi phút sau, lại bị  chính nghèo dùng lý do y hệt nghiền thêm lần nữa.
đó Chu Húc hận Cố Duẫn đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, chẳng ai phủ nhận lời Ôn Ninh nói đều là .
“Mua .” Cố Duẫn rút điện thoại quét mã, “Anh mua không? Không mua thì đừng chiếm chỗ.”
Lửa giận bốc lên trong lòng Chu Húc:
“Mua!  nghĩ thiếu gia này mua không nổi chắc?”
Hắn quét mã: “Ôn Tuế Tuế, mặc kệ còn bao nhiêu hàng, thiếu gia tao bao hết!”
Tôi chớp mắt, nhanh tay sửa bảng giá.
“  100 tệ một cây, cảm ơn đã ủng hộ.”
Chu Húc: “… Cái số 0 này là thêm đúng không?”
Tôi: “Thế anh có mua không? Không mua nổi à? Cố Duẫn, hình  anh  không mua nổi đó, anh  không được rồi.”
Cố Duẫn phối hợp: “Oa, anh  không được.”
Chu Húc đỏ mắt.
Cuối cùng hắn đành mời toàn bộ trẻ con năm  tiểu học xung quanh   .
Tôi cố ý để lại một cây nướng  đẹp, phết đầy sốt  ớt, đưa cho Cố Duẫn:
“Cảm ơn cậu nhé! Mời cậu nếm thử  quả lao động của tôi!”
Cố Duẫn cúi hai miếng, đột nhiên nước mắt lăn dài.
Tôi hoảng hốt:
“Khoan đã, chẳng  cậu  được cay sao? Tuy tôi là  thiên kim, nhưng tôi  sự không bắt nạt cậu đâu! Cậu, cậu, cậu đừng có  vạ nhé!”
Cố Duẫn càng nghẹn ngào,    khóc:
“Tuế Tuế, tôi  sự chống đỡ không nổi nữa rồi, cậu có thể giúp tôi không?”
Đôi mắt đen nhánh rưng rưng của cậu  mê hoặc tôi, khiến tôi bất giác cất lời:
“Cậu… cậu nói rõ ra xem nào?”
7
 sau khi tôi rời , Ôn gia lập tức lộ nguyên hình.
Ôn tổng đã thay đến  thư ký thứ chín, dắt người  công tác Paris, lần lượt bỏ lỡ sinh nhật của Ôn phu nhân  cả kỷ niệm ngày cưới.
Ôn phu nhân ký hai bản đơn ly hôn, kéo vali biến mất không  bóng dáng.
Ôn Ninh   chính nghèo  lại cùng lúc thích một nam sinh chuyển , kết quả trở   thù, cãi nhau nảy lửa.
Nghe nói đã đến mức “cậu thi đỗ Thanh Hoa thì tôi nhất định   Bắc Đại,  nay không còn qua lại nữa”.
Còn Ôn Minh – người có vẻ bình thường nhất – thì bị Cố Duẫn chính mắt nhìn  nhốt một sinh vật nào đó xuống tầng hầm.
 đó, tầng hầm mỗi đêm truyền ra những tiếng động kỳ lạ  tiếng gào thảm thiết.
Cố Duẫn   trắng bệch:
“Tôi  từng nghĩ đến chuyện nhảy  sân thượng xuống.”
“Hay là tôi c.h.ế.t , nói không chừng cái c.h.ế.t của tôi sẽ khiến bọn họ tỉnh ngộ, cả đời sống trong hối hận—”
Tôi bốp bốp vỗ mạnh sau gáy cậu :
“Không được nhảy! Tôi thử rồi, nhảy  sân thượng nhà tôi xuống không c.h.ế.t được đâu!”
Không còn cách nào, Cố Duẫn chính là một cậu  thiếu gia yếu đuối, đáng thương, lại bất lực  thế.
Là tôi đã đánh giá thấp khả năng “gây chuyện” của Ôn gia.
Tôi để Cố Duẫn ở lại Ôn gia, là hy vọng cậu  có thể nhận được hạnh phúc vốn dĩ thuộc về mình, được đối xử công bằng.
Chứ đâu  ném cậu ấy  hang ổ ma quỷ làm lính cứu hỏa!
 tôi d.a.o động, Cố Duẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Tuế Tuế, không có cậu nhà này vẫn xoay được sao? Chẳng qua là gắng gượng  thôi!”
“Hay cậu làm vệ sĩ cho tôi , trở về tận mắt nhìn sẽ hiểu ngay thôi!”
Tôi còn đang do dự thì điện thoại Cố Duẫn bất ngờ reo lên:
“Không xong rồi, Cố Duẫn!” Giọng một bạn học hốt hoảng truyền đến,
“Chị cậu  bạn thân đánh nhau rồi!”
Chúng tôi chạy tới,   chính nghèo được nam sinh chuyển  che chở phía sau, tay áo rách toạc, khóe môi bầm tím.
Ôn Ninh tóc tai rối bời, cúi   cười lạnh  rơi nước mắt.
Tôi  từng  Ôn Ninh kiêu căng chua ngoa bỗng  ra thế này, không kịp nghĩ nhiều đã lao lên:
“Tôi còn  c.h.ế.t , ai dám bắt nạt chị tôi?!”