Thế là, suốt một tuần sau đó tôi sống tâm trạng lo lắng thấp thỏm, bình giữ nhiệt mới mua cũng không dám đưa cho cậu ấy.
hình như Tạ Trầm để tâm, cậu ấy vẫn lạnh nhạt như , không nói nhiều với tôi. Một tuần trôi qua yên ổn.
Cuối tuần, điện thoại hiện thông báo – là tin nhắn của cô bạn thân Tiểu Lan.
“Tiểu Cẩm ơi, cứu mạng~! Cuối tuần cậu có rảnh không? Giúp tớ vẽ triển lãm cho Phòng Tuyên truyền ở trường được không? Tớ bị sốt rồi, cầu xin cậu đó!!!”
Tôi điện thoại, suy nghĩ một lát. Trình độ vẽ của tôi cũng không tệ, nên liền nhắn lại:
“Được, cậu yên tâm nghỉ ngơi, triển lãm giao cho mình!”
nay trời , nắng không chói, trường học vào cuối tuần rất yên tĩnh. gió xào xạc qua tán lá nghe vô cùng dễ chịu.
Tôi đeo lô, định đến lớp để vẽ nháp trước. nay là thứ Bảy, lớp học chắc chắn không có ai, tôi có thể yên tâm vẽ tranh ở đó.
khi tôi đến cửa lớp, nơi lẽ ra phải vắng tanh lại ngồi những gương mặt nổi khó quản.
Họ đang bàn tán xem nữ minh tinh nào xinh , tôi biết họ đều là nhà giàu, mấy người nổi kia đối với họ là khách quen những bữa tiệc gia đình.
Bạn cùng bàn lạnh lùng của tôi ngồi ngay , mặt đắc :
“Có gì mà khoe? bằng Cẩm Y nhà tôi.”
Tôi đứng ở cửa, không dám chen vào màn khoe khoang đó bởi vì tôi là Cẩm Y.
Có cậu trai hỏi:
“Anh Trầm, Cẩm Y là bạn cùng bàn của anh phải không?”
Tạ Trầm dựa người ra sau, bắt chéo , kẹp điếu thuốc đã châm trên ngón tay, lười biếng:
“Đúng, bạn cùng bàn của tôi ngoan lắm.”
Tạ Trầm lúc này hoàn toàn khác với dáng ngày mà tôi vẫn thấy, nếu không phải khuôn mặt ấy quá quen thuộc, tôi tưởng đó là người khác.
Bỗng, một nam sinh thấy tôi đang đứng ở cửa, nở nụ cười gian, nói khinh khỉnh:
“Anh Trầm, người anh nói có phải là cô bé cột tóc củ tỏi, đeo lô màu trắng ngà không?”
Tạ Trầm mặt kiêu hãnh, tự đắc:
“Đúng, rất ngoan.”
Nói xong như nhớ ra điều gì, cậu ấy đạp tên đó một :
“Mẹ nó, sao mày biết? Tao nói cho mày biết, tốt nhất đừng có nghĩ vớ vẩn gì với người của tao.”
Cậu bạn cười né đi, rồi giơ tay ra phía cửa chỗ tôi đang đứng.
“Em nào dám có gì với chị dâu tương lai chứ? mà, anh Trầm à, em cũng vừa mới được gặp Cẩm Y ngoài đời thôi.”
Tạ Trầm mặt tỉnh bơ:
“Gì cơ, cô ấy cũng đang đứng ở cửa chắc?”
Nụ cười của cậu bạn tươi hơn:
“Biết đâu đấy?”
Thân người Tạ Trầm cứng đờ lại, lặng lẽ dập điếu thuốc, từ từ hạ xuống, xoay người lại.
Tôi chưa kịp trốn thì đã chạm mắt với cậu ấy. khoảnh khắc, cả lớp im bặt như tờ.