CHƯƠNG 1
Văn án:
Tôi từ đã có tính hay so bì.
Vào một ngày nọ, tôi thấy bạn cùng lớp khoe khoang về anh trai.
“Anh tớ biết xây nhà!”
“Anh tớ thì biết lái bay!”
Đến tôi kẻ chấm dứt cuộc thi thì bịa ra:
“Anh tớ biết ăn… shit!”
Không sau này tôi thật sự có một người anh trai.
Việc đầu tiên mà bạn tôi khi gặp anh là hỏi:
“Anh, anh thật sự dám ăn không?”
…
Chương 1:
Không tôi lại thật sự có một người anh trai.
Dù anh chỉ lớn tôi nửa tuổi.
Tôi nghe nói mẹ anh từng là một trong những người tình của ba tôi, rồi năm đó lén sinh ra anh.
Tôi cũng không mấy tin vào cái đồn ấy, vì anh chẳng hề giống ba tôi chút nào, ai có mắt nhìn vào cũng sẽ nghi .
Nhưng ba tôi thì không.
Ông sớm đã bị nỗi ám ảnh “không có con trai” che mờ lý trí.
Ba tôi từng đi qua ba đời vợ, nhưng chẳng ai sinh được cho ông một đứa con trai.
Sau khi ly hôn, các bà vợ đều mang con đi theo, sợ rằng để lại sẽ bị ba tôi đối xử tệ bạc.
Đến tôi chào đời, ông tức giận đến suýt chui vào quan tài.
Vì từ thầy bói, đến bác sĩ siêu âm cho đến tận các hàng xóm xung quanh, ai cũng nói cái thai này là con trai.
Rồi đến khi biết là con , ông nhất quyết không chịu đón tôi từ bệnh viện về.
Ngay tại bệnh viện, ông chửi bới mẹ tôi thậm tệ, nói rằng thầy bói lẫn bác sĩ đều do bà thuê, cố tình lừa dối ông.
Sau đó, bên ngoại phải tới đón mẹ tôi về, vì sợ ba tôi đánh c.h.ế.t bà.
Còn tôi thì… họ vẫn nghĩ dù hổ dữ cũng sẽ không ăn thịt con.
Cho cuối cùng là bà nội ôm tôi về rồi thuê bảo mẫu chăm sóc.
Ba tôi tuy là một người phong kiến cổ hủ, nhưng lại là một người phong kiến có xíu .
Ông suốt ngày cứ nghĩ mình có ngai vàng để cho con cái kế.
Dĩ nhiên, ông chẳng bao giờ trông mong tôi sẽ nữ hoàng đâu.
Bởi vì khi tôi sắp tốt nghiệp mẫu giáo, ngay cả số đếm trong phạm vi ngón cũng còn chưa nắm rõ.
Thế mà tôi vẫn an toàn “vượt ải” mẫu giáo, tốt nghiệp như bình thường.
Cho đến một ngày, ông bảo tôi:
“Sau này con sẽ có mẹ và có anh trai, nhớ đừng nghịch ngợm quá.”
Trong đầu tôi chỉ có một nghĩ: Mình phải thắng trong cuộc thi “khoe anh trai” này!
Đám bạn của tôi ai cũng có anh trai, mà còn thích khoe khoang về anh trai mực.
Một đứa nói: “Anh tớ biết xây nhà đó!”
Buồn cười thật, anh nó học tiểu học, biết xây nhà cái nỗi gì.
Nó chỉ vào căn nhà Lego rồi hỏi tôi: “Cậu nói xem có phải đây là biết xây nhà không?”
Đứa khác nói: “Anh tớ biết lái bay!”
Tôi còn chưa kịp phản bác, thì anh nó đã mang chiếc bay đồ chơi trong công viên trò chơi chạy tới, còn hỏi:
“Muốn chơi không? Năm đồng một .”
Tôi nhắm mắt, dốc sức vắt óc nghĩ, rồi quyết tâm tung chiêu hạ gục:
“Anh tớ biết ăn… shit!”
Tụi nó cười lăn lộn, bảo tôi đúng là đồ c.h.é.m gió.
Mãi cho đến khi tôi dẫn anh trai tới trước mặt, cả đám đều trố mắt:
“Trời ơi, Nghiêm Nghiêm, anh cậu đẹp trai thế, thật sự dám ăn luôn à?”
Tôi cắn răng, gật đầu như đi vào chỗ chết.
Chúng nó liền hỏi thẳng anh:
“Anh, anh thật sự dám ăn đúng không?”
Tôi nhìn anh cười tươi:
“Anh ơi, anh phải dũng cảm chứ, con trai mà nói không dám thì sẽ bị coi thường đó.”
Thế là dưới ánh mắt chờ mong của người, anh gật đầu.
Sau này anh hỏi tôi:
“Em có thấy ánh mắt người nhìn anh… có hơi không?”
Tôi vừa ăn kem que vừa đáp:
“Đâu có gì đâu, người chỉ thấy anh đẹp trai . Chứ anh trai tụi nó nhìn quê lắm.”
Hồi tin thật, qua mua cho tôi thêm một cây kem nữa.
Kết quả, tôi ăn xong thì đau bụng, còn anh trai Hồi của tôi bị mẹ anh, cũng chính là mẹ kế của tôi, đánh cho một trận .
Sau đó, tôi áy náy xin lỗi:
“Em sau này sẽ không tham ăn nữa đâu.”
Anh dịu dàng đáp:
“Không sao, em cũng đâu biết ăn sẽ bị đau bụng.”
Tôi im lặng.
Thực ra tôi biết chứ.
Lúc , từng có một bảo mẫu đối xử không tốt với tôi, thường chẳng chịu nấu cơm cho tôi ăn.
Từ đó tôi chẳng bao giờ hợp với đồ lạnh.
Tôi thật ra chỉ tham ăn mà .
Ba tôi rất coi trọng anh trai.
Vừa khai giảng đã lập tức chuyển anh học trường tiểu học tư thục.
Mẹ kế vốn định phản đối, nhưng ba tôi vung một cái:
“Trường tư học được thứ , Tiểu Hồi sau này còn phải kế sự nghiệp của tôi.”
Cái gọi là sự nghiệp, chính là một xưởng chuyên khử trùng bộ đồ ăn trong thị trấn.
Còn tôi thì từ mẫu giáo lên thẳng trường tiểu học công lập.
Mẹ kế từng dè dặt hỏi thử:
“Có cho Ngôn Ngôn chuyển qua đó luôn không? anh em học cùng thì cũng tiện chăm sóc nhau.”
Ba tôi không cần nghĩ, lập tức bác bỏ:
“Nó học trường này cũng được rồi, nó học từ mẫu giáo lên, trong lớp bảy tám phần là người quen cả, đổi môi trường chắc khó thích nghi.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy câu ông hạ thấp giọng:
“Con học hành tốn gì, trường công nào tốn ít là được.”
Tôi vốn giỏi nhìn sắc mặt.
Thế là lập tức tiếp :
“Con không muốn qua trường tư đâu, ở đây con có bạn tốt rồi.”
Tính ra cũng chỉ có đứa bạn, và cả đều vì tôi khoe anh quá lố mà mất lòng rồi.
Trẻ con trong gia đình đơn thường sớm khôn ra.
À, tôi nói là khôn trong khoản đối nhân xử thế, chứ về thành tích học tập thì không nha.
Hồi vội chen vào:
“Vậy để con học cùng trường với em đi, như vậy ngày nào cũng có thể cùng em đi học về, ba mẹ cũng khỏi lo lắng.”
Ba tôi xua :
“Con cứ yên tâm học ở trường con, ba sẽ cho xe đưa đón con đi học. Còn Ngôn Ngôn học ở gần, đi bộ phút là tới, lo gì.”
Nói rồi ông tôi:
“Con xem anh con thương con biết bao, đi học về lúc nào cũng nhớ đến con. Có anh trai vẫn tốt chứ?”
Tôi cúi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không đáp.
Trong lòng thì thầm:
“Rõ ràng là ba thấy có con trai tốt thì có.”
Sáng hôm sau, tôi lại phải nhận ba nói đúng: có anh trai quả nhiên là tốt.
Bởi vì trong nhà… có bữa sáng!
Văn án:
Tôi từ đã có tính hay so bì.
Vào một ngày nọ, tôi thấy bạn cùng lớp khoe khoang về anh trai.
“Anh tớ biết xây nhà!”
“Anh tớ thì biết lái bay!”
Đến tôi kẻ chấm dứt cuộc thi thì bịa ra:
“Anh tớ biết ăn… shit!”
Không sau này tôi thật sự có một người anh trai.
Việc đầu tiên mà bạn tôi khi gặp anh là hỏi:
“Anh, anh thật sự dám ăn không?”
…
Chương 1:
Không tôi lại thật sự có một người anh trai.
Dù anh chỉ lớn tôi nửa tuổi.
Tôi nghe nói mẹ anh từng là một trong những người tình của ba tôi, rồi năm đó lén sinh ra anh.
Tôi cũng không mấy tin vào cái đồn ấy, vì anh chẳng hề giống ba tôi chút nào, ai có mắt nhìn vào cũng sẽ nghi .
Nhưng ba tôi thì không.
Ông sớm đã bị nỗi ám ảnh “không có con trai” che mờ lý trí.
Ba tôi từng đi qua ba đời vợ, nhưng chẳng ai sinh được cho ông một đứa con trai.
Sau khi ly hôn, các bà vợ đều mang con đi theo, sợ rằng để lại sẽ bị ba tôi đối xử tệ bạc.
Đến tôi chào đời, ông tức giận đến suýt chui vào quan tài.
Vì từ thầy bói, đến bác sĩ siêu âm cho đến tận các hàng xóm xung quanh, ai cũng nói cái thai này là con trai.
Rồi đến khi biết là con , ông nhất quyết không chịu đón tôi từ bệnh viện về.
Ngay tại bệnh viện, ông chửi bới mẹ tôi thậm tệ, nói rằng thầy bói lẫn bác sĩ đều do bà thuê, cố tình lừa dối ông.
Sau đó, bên ngoại phải tới đón mẹ tôi về, vì sợ ba tôi đánh c.h.ế.t bà.
Còn tôi thì… họ vẫn nghĩ dù hổ dữ cũng sẽ không ăn thịt con.
Cho cuối cùng là bà nội ôm tôi về rồi thuê bảo mẫu chăm sóc.
Ba tôi tuy là một người phong kiến cổ hủ, nhưng lại là một người phong kiến có xíu .
Ông suốt ngày cứ nghĩ mình có ngai vàng để cho con cái kế.
Dĩ nhiên, ông chẳng bao giờ trông mong tôi sẽ nữ hoàng đâu.
Bởi vì khi tôi sắp tốt nghiệp mẫu giáo, ngay cả số đếm trong phạm vi ngón cũng còn chưa nắm rõ.
Thế mà tôi vẫn an toàn “vượt ải” mẫu giáo, tốt nghiệp như bình thường.
Cho đến một ngày, ông bảo tôi:
“Sau này con sẽ có mẹ và có anh trai, nhớ đừng nghịch ngợm quá.”
Trong đầu tôi chỉ có một nghĩ: Mình phải thắng trong cuộc thi “khoe anh trai” này!
Đám bạn của tôi ai cũng có anh trai, mà còn thích khoe khoang về anh trai mực.
Một đứa nói: “Anh tớ biết xây nhà đó!”
Buồn cười thật, anh nó học tiểu học, biết xây nhà cái nỗi gì.
Nó chỉ vào căn nhà Lego rồi hỏi tôi: “Cậu nói xem có phải đây là biết xây nhà không?”
Đứa khác nói: “Anh tớ biết lái bay!”
Tôi còn chưa kịp phản bác, thì anh nó đã mang chiếc bay đồ chơi trong công viên trò chơi chạy tới, còn hỏi:
“Muốn chơi không? Năm đồng một .”
Tôi nhắm mắt, dốc sức vắt óc nghĩ, rồi quyết tâm tung chiêu hạ gục:
“Anh tớ biết ăn… shit!”
Tụi nó cười lăn lộn, bảo tôi đúng là đồ c.h.é.m gió.
Mãi cho đến khi tôi dẫn anh trai tới trước mặt, cả đám đều trố mắt:
“Trời ơi, Nghiêm Nghiêm, anh cậu đẹp trai thế, thật sự dám ăn luôn à?”
Tôi cắn răng, gật đầu như đi vào chỗ chết.
Chúng nó liền hỏi thẳng anh:
“Anh, anh thật sự dám ăn đúng không?”
Tôi nhìn anh cười tươi:
“Anh ơi, anh phải dũng cảm chứ, con trai mà nói không dám thì sẽ bị coi thường đó.”
Thế là dưới ánh mắt chờ mong của người, anh gật đầu.
Sau này anh hỏi tôi:
“Em có thấy ánh mắt người nhìn anh… có hơi không?”
Tôi vừa ăn kem que vừa đáp:
“Đâu có gì đâu, người chỉ thấy anh đẹp trai . Chứ anh trai tụi nó nhìn quê lắm.”
Hồi tin thật, qua mua cho tôi thêm một cây kem nữa.
Kết quả, tôi ăn xong thì đau bụng, còn anh trai Hồi của tôi bị mẹ anh, cũng chính là mẹ kế của tôi, đánh cho một trận .
Sau đó, tôi áy náy xin lỗi:
“Em sau này sẽ không tham ăn nữa đâu.”
Anh dịu dàng đáp:
“Không sao, em cũng đâu biết ăn sẽ bị đau bụng.”
Tôi im lặng.
Thực ra tôi biết chứ.
Lúc , từng có một bảo mẫu đối xử không tốt với tôi, thường chẳng chịu nấu cơm cho tôi ăn.
Từ đó tôi chẳng bao giờ hợp với đồ lạnh.
Tôi thật ra chỉ tham ăn mà .
Ba tôi rất coi trọng anh trai.
Vừa khai giảng đã lập tức chuyển anh học trường tiểu học tư thục.
Mẹ kế vốn định phản đối, nhưng ba tôi vung một cái:
“Trường tư học được thứ , Tiểu Hồi sau này còn phải kế sự nghiệp của tôi.”
Cái gọi là sự nghiệp, chính là một xưởng chuyên khử trùng bộ đồ ăn trong thị trấn.
Còn tôi thì từ mẫu giáo lên thẳng trường tiểu học công lập.
Mẹ kế từng dè dặt hỏi thử:
“Có cho Ngôn Ngôn chuyển qua đó luôn không? anh em học cùng thì cũng tiện chăm sóc nhau.”
Ba tôi không cần nghĩ, lập tức bác bỏ:
“Nó học trường này cũng được rồi, nó học từ mẫu giáo lên, trong lớp bảy tám phần là người quen cả, đổi môi trường chắc khó thích nghi.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy câu ông hạ thấp giọng:
“Con học hành tốn gì, trường công nào tốn ít là được.”
Tôi vốn giỏi nhìn sắc mặt.
Thế là lập tức tiếp :
“Con không muốn qua trường tư đâu, ở đây con có bạn tốt rồi.”
Tính ra cũng chỉ có đứa bạn, và cả đều vì tôi khoe anh quá lố mà mất lòng rồi.
Trẻ con trong gia đình đơn thường sớm khôn ra.
À, tôi nói là khôn trong khoản đối nhân xử thế, chứ về thành tích học tập thì không nha.
Hồi vội chen vào:
“Vậy để con học cùng trường với em đi, như vậy ngày nào cũng có thể cùng em đi học về, ba mẹ cũng khỏi lo lắng.”
Ba tôi xua :
“Con cứ yên tâm học ở trường con, ba sẽ cho xe đưa đón con đi học. Còn Ngôn Ngôn học ở gần, đi bộ phút là tới, lo gì.”
Nói rồi ông tôi:
“Con xem anh con thương con biết bao, đi học về lúc nào cũng nhớ đến con. Có anh trai vẫn tốt chứ?”
Tôi cúi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không đáp.
Trong lòng thì thầm:
“Rõ ràng là ba thấy có con trai tốt thì có.”
Sáng hôm sau, tôi lại phải nhận ba nói đúng: có anh trai quả nhiên là tốt.
Bởi vì trong nhà… có bữa sáng!