Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Chương 2:

Cuối tôi cũng không phải ra tiệm bánh bao trước cổng khu, cái loại “cắn một miếng vỏ, còn ba cây số mới thấy nhân” ấy nữa.

Ban đầu tôi tưởng mẹ kế .

Nhưng rồi tôi biết không phải bà, vì tôi đã thấy bà đang vừa ngái ngủ vừa đi từ trên lầu xuống sau tôi.

“Ôi, hôm nay ăn gì vậy? Thơm thế!”

Anh trai tôi người còn cao hơn bếp bao nhiêu, đã từ trong phòng bếp bước ra, mặt tỉnh bơ:

“Mì thôi, trong tủ lạnh chỉ còn mì.”

Biết vậy thì trước kia lúc khoe khoang tôi đã nói cái vụ rồi.

Đâu c.h.é.m gió quá đà mà mất cả bạn bè!

Tôi vừa ăn vừa , thế nào mà chén sạch luôn cả một bát mì to.

Ngẩng thì thấy tay anh có một vết phồng nước lấp lánh.

Tôi định hỏi có phải bỏng không, nhưng anh lập tức kéo tay áo đồng phục che lại, thế là tôi ngậm miệng.

Không hiểu sao, mì thơm ngon đến vậy mà vào bụng lại thấy lộn xộn khó .

Khi xe tới đón anh đi , mẹ kế còn dặn:

“Tối nay mẹ với ba con không về ăn cơm, con nhớ nấu cơm cho gái nhé.”

Tôi vội vàng khoát tay:

“Không , trong nhà có nhiều đồ ăn, tự lo được.”

Bà xoa đầu tôi cười:

“Thích món gì thì cứ nói với anh con đi, đừng thường nó, tuy còn nhỏ nhưng nó nấu ăn đã năm rồi.”

Ánh bà sáng long lanh, giống nếu tôi không nói ngay một món thì bà sẽ đứng đợi mãi.

Tôi cuống quýt lục tìm trong đầu, rồi vội vã buông một :

“Cải thìa xào nấm!”

Sau đó lập tức đeo cặp chạy ra khỏi cửa đi .

Không buổi tối bà nội lại bất tới.

Bà là một bà cụ rất sành điệu, luôn tuyên bố phải “sống cho chính mình”, nên từ nhỏ bà quyết không để tôi ở chung.

Mỗi lần cãi nhau với ba tôi, thoại kinh điển của bà là:

“Con cái của mày thì mày tự lo, đừng mong người . Mẹ mày cũng là người thôi.”

Tôi thấy bà rất ngầu.

Nhưng cũng hơi lạnh lùng.

Có lần ba phát hiện ngược đãi tôi, trong lúc tìm được người mới, ông hy vọng bà tạm thời chăm tôi.

Bà thẳng thừng từ chối:

“Nó ở đây thì sao tao đi xã giao được, mày tự đi.”

Kết quả ba tôi cũng chẳng ra nào.

Ông một đống đồ ăn vặt, rồi nhốt tôi trong nhà.

Chuyến công tác ấy kéo dài ba ngày.

Ba ngày sau, ông phát hiện tôi vẫn sống một mình ngon lành.

Từ đó trong nhà không còn nữa.

Mỗi sáng tôi lấy đồng trong lọ tiền lẻ ở cửa, ra cổng khu dân cư một cái bánh bao.

Trưa ăn ở căn tin trường.

Tối ăn đồ ăn vặt.

Cuộc sống có hơi tẻ nhạt, nhưng cũng có quy luật.

Bà nội ngồi trên sofa, quay sang hỏi tôi:

“Người đàn bà đó với thằng con của cô ta đối xử với thế nào?”

Tôi nhìn anh trai đang loay hoay trong bếp, gật đầu đáp:

“Tốt lắm ạ.”

Bà bật cười khẩy:

“Nấu cho bữa cơm mà gọi là tốt à? Đúng là con nít, nhìn nông cạn.”

Bà hất cằm về phía nhà bếp:

“Mẹ con họ tới đây vì tiền của ba , đừng có suốt ngày ngây ngô rồi không hiểu gì. Đến lúc người ta bán đi còn vui vẻ ngồi đếm tiền hộ người ta.”

Tôi im lặng, chỉ nhìn anh bưng ra một đĩa rau cải thìa xào nấm, trên bàn còn có thêm sườn kho và canh trứng cà chua.

Thật ra tôi chẳng thích rau nấm chút nào.

Có lẽ vì hồi nhỏ ngày nào cũng nấu cho tôi, nên lúc nãy trong đầu chỉ bật ra được món ấy.

Anh không chào hỏi ai, chỉ lẳng lặng múc ba bát cơm rồi ngồi xuống ăn trước.

Tôi đã lớp một, thêm việc không có bữa xế chiều, nên bụng đã sớm sôi ùng ục.

Thế là lăn xả ngồi ngay xuống bàn.

Tôi nghe bà nội hỏi anh:

“Mẹ mày tìm cho mày bao nhiêu ông bố rồi?”

Anh lắc đầu.

Bà hừ một tiếng:

“Xem ra nhiều đến nỗi đếm không xuể. Mày về nhắn lại với mẹ mày, mấy trò đi lừa người thì được, chứ đối với con trai tao thì không đời nào đâu.”

“Cả đứa mày tốt nên cuốn gói về nơi mà mình đã đến, chỗ tuyệt đối không hoan nghênh bọn mày.”

Anh chẳng hỏi gì thêm, chỉ nói một :

“Con đi rồi, ai nấu cơm cho Ngôn Ngôn ăn?”

Bà nội thẳng thừng nói:

“Đừng tự mình quan trọng quá, trước khi bọn mày tới đây chẳng phải nó cũng sống tốt đấy thôi?”

Lần đầu tiên trong đời, tôi bỗng thấy món rau với nấm lại ngon đến thế.

Nó không chỉ có vị đắng và vị hăng của cọng rau trước mà lại ngon đến lạ.

Tôi vì thế ăn sạch cả bát cơm.

Anh trai ngẩng nhìn tôi một cái, rồi thuận tay múc thêm cho tôi.

Tôi cũng ăn gọn trong chớp .

Và chẳng bất gì, bụng lại đầy trướng.

Đến lần thứ ba ôm bụng, bà nội hỏi:

“Lại đau dạ dày à? Bà để thuốc tiêu hóa trong tủ thuốc rồi, sao không lấy ra uống?”

Tôi lục được hộp thuốc định uống, thì anh chỉ vào hạn sử dụng:

“Đừng uống, quá hạn rồi.”

Bà nội phẩy tay:

“Thuốc quá hạn vẫn dùng được, chỉ là hiệu quả kém đi thôi. Trẻ con vốn liều lượng ít, uống chút không sao.”

Anh Kỷ Hồi không nó gì chỉ ném cả hộp thuốc vào thùng rác, rồi vụng về đặt bàn tay bụng tôi xoa xoa.

Một lúc sau, anh khẽ hỏi:

“Đỡ ?”

Thật ra tôi vẫn khó , nhưng vẫn gật đầu:

“Đỡ rồi, cảm ơn anh.”

Anh nghiêm túc nói nhỏ:

“Thuốc đều có hạn sử dụng, lần sau nhớ phải xem kỹ. Với cả có loại thuốc không dành cho trẻ con uống đâu.”

Anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, vậy mà nói những lời ấy lại vô chín chắn.

Tôi nhìn thấy vết bỏng trên tay anh đã rộp ra.

Tôi vội tìm trong tủ thuốc một cái băng cá nhân định dán cho anh.

Anh lắc đầu, chỉ vào chén bát trên bàn:

“Anh còn phải bát. chơi một lát đi, rồi chúng ta bài tập.”

Tôi quay sang bà nội cầu khẩn:

“Bà ơi, bà có thể giúp không? Con thấp quá với không tới bồn , tay anh lại thương rồi.”

Bà vẫn từ chối:

“Bà già rồi, đứng lâu không được.”

Chương 2:

Cuối tôi cũng không phải ra tiệm bánh bao trước cổng khu, cái loại “cắn một miếng vỏ, còn ba cây số mới thấy nhân” ấy nữa.

Ban đầu tôi tưởng mẹ kế .

Nhưng rồi tôi biết không phải bà, vì tôi đã thấy bà đang vừa ngái ngủ vừa đi từ trên lầu xuống sau tôi.

“Ôi, hôm nay ăn gì vậy? Thơm thế!”

Anh trai tôi người còn cao hơn bếp bao nhiêu, đã từ trong phòng bếp bước ra, mặt tỉnh bơ:

“Mì thôi, trong tủ lạnh chỉ còn mì.”

Biết vậy thì trước kia lúc khoe khoang tôi đã nói cái vụ rồi.

Đâu c.h.é.m gió quá đà mà mất cả bạn bè!

Tôi vừa ăn vừa , thế nào mà chén sạch luôn cả một bát mì to.

Ngẩng thì thấy tay anh có một vết phồng nước lấp lánh.

Tôi định hỏi có phải bỏng không, nhưng anh lập tức kéo tay áo đồng phục che lại, thế là tôi ngậm miệng.

Không hiểu sao, mì thơm ngon đến vậy mà vào bụng lại thấy lộn xộn khó .

Khi xe tới đón anh đi , mẹ kế còn dặn:

“Tối nay mẹ với ba con không về ăn cơm, con nhớ nấu cơm cho gái nhé.”

Tôi vội vàng khoát tay:

“Không , trong nhà có nhiều đồ ăn, tự lo được.”

Bà xoa đầu tôi cười:

“Thích món gì thì cứ nói với anh con đi, đừng thường nó, tuy còn nhỏ nhưng nó nấu ăn đã năm rồi.”

Ánh bà sáng long lanh, giống nếu tôi không nói ngay một món thì bà sẽ đứng đợi mãi.

Tôi cuống quýt lục tìm trong đầu, rồi vội vã buông một :

“Cải thìa xào nấm!”

Sau đó lập tức đeo cặp chạy ra khỏi cửa đi .

Không buổi tối bà nội lại bất tới.

Bà là một bà cụ rất sành điệu, luôn tuyên bố phải “sống cho chính mình”, nên từ nhỏ bà quyết không để tôi ở chung.

Mỗi lần cãi nhau với ba tôi, thoại kinh điển của bà là:

“Con cái của mày thì mày tự lo, đừng mong người . Mẹ mày cũng là người thôi.”

Tôi thấy bà rất ngầu.

Nhưng cũng hơi lạnh lùng.

Có lần ba phát hiện ngược đãi tôi, trong lúc tìm được người mới, ông hy vọng bà tạm thời chăm tôi.

Bà thẳng thừng từ chối:

“Nó ở đây thì sao tao đi xã giao được, mày tự đi.”

Kết quả ba tôi cũng chẳng ra nào.

Ông một đống đồ ăn vặt, rồi nhốt tôi trong nhà.

Chuyến công tác ấy kéo dài ba ngày.

Ba ngày sau, ông phát hiện tôi vẫn sống một mình ngon lành.

Từ đó trong nhà không còn nữa.

Mỗi sáng tôi lấy đồng trong lọ tiền lẻ ở cửa, ra cổng khu dân cư một cái bánh bao.

Trưa ăn ở căn tin trường.

Tối ăn đồ ăn vặt.

Cuộc sống có hơi tẻ nhạt, nhưng cũng có quy luật.

Bà nội ngồi trên sofa, quay sang hỏi tôi:

“Người đàn bà đó với thằng con của cô ta đối xử với thế nào?”

Tôi nhìn anh trai đang loay hoay trong bếp, gật đầu đáp:

“Tốt lắm ạ.”

Bà bật cười khẩy:

“Nấu cho bữa cơm mà gọi là tốt à? Đúng là con nít, nhìn nông cạn.”

Bà hất cằm về phía nhà bếp:

“Mẹ con họ tới đây vì tiền của ba , đừng có suốt ngày ngây ngô rồi không hiểu gì. Đến lúc người ta bán đi còn vui vẻ ngồi đếm tiền hộ người ta.”

Tôi im lặng, chỉ nhìn anh bưng ra một đĩa rau cải thìa xào nấm, trên bàn còn có thêm sườn kho và canh trứng cà chua.

Thật ra tôi chẳng thích rau nấm chút nào.

Có lẽ vì hồi nhỏ ngày nào cũng nấu cho tôi, nên lúc nãy trong đầu chỉ bật ra được món ấy.

Anh không chào hỏi ai, chỉ lẳng lặng múc ba bát cơm rồi ngồi xuống ăn trước.

Tôi đã lớp một, thêm việc không có bữa xế chiều, nên bụng đã sớm sôi ùng ục.

Thế là lăn xả ngồi ngay xuống bàn.

Tôi nghe bà nội hỏi anh:

“Mẹ mày tìm cho mày bao nhiêu ông bố rồi?”

Anh lắc đầu.

Bà hừ một tiếng:

“Xem ra nhiều đến nỗi đếm không xuể. Mày về nhắn lại với mẹ mày, mấy trò đi lừa người thì được, chứ đối với con trai tao thì không đời nào đâu.”

“Cả đứa mày tốt nên cuốn gói về nơi mà mình đã đến, chỗ tuyệt đối không hoan nghênh bọn mày.”

Anh chẳng hỏi gì thêm, chỉ nói một :

“Con đi rồi, ai nấu cơm cho Ngôn Ngôn ăn?”

Bà nội thẳng thừng nói:

“Đừng tự mình quan trọng quá, trước khi bọn mày tới đây chẳng phải nó cũng sống tốt đấy thôi?”

Lần đầu tiên trong đời, tôi bỗng thấy món rau với nấm lại ngon đến thế.

Nó không chỉ có vị đắng và vị hăng của cọng rau trước mà lại ngon đến lạ.

Tôi vì thế ăn sạch cả bát cơm.

Anh trai ngẩng nhìn tôi một cái, rồi thuận tay múc thêm cho tôi.

Tôi cũng ăn gọn trong chớp .

Và chẳng bất gì, bụng lại đầy trướng.

Đến lần thứ ba ôm bụng, bà nội hỏi:

“Lại đau dạ dày à? Bà để thuốc tiêu hóa trong tủ thuốc rồi, sao không lấy ra uống?”

Tôi lục được hộp thuốc định uống, thì anh chỉ vào hạn sử dụng:

“Đừng uống, quá hạn rồi.”

Bà nội phẩy tay:

“Thuốc quá hạn vẫn dùng được, chỉ là hiệu quả kém đi thôi. Trẻ con vốn liều lượng ít, uống chút không sao.”

Anh Kỷ Hồi không nó gì chỉ ném cả hộp thuốc vào thùng rác, rồi vụng về đặt bàn tay bụng tôi xoa xoa.

Một lúc sau, anh khẽ hỏi:

“Đỡ ?”

Thật ra tôi vẫn khó , nhưng vẫn gật đầu:

“Đỡ rồi, cảm ơn anh.”

Anh nghiêm túc nói nhỏ:

“Thuốc đều có hạn sử dụng, lần sau nhớ phải xem kỹ. Với cả có loại thuốc không dành cho trẻ con uống đâu.”

Anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, vậy mà nói những lời ấy lại vô chín chắn.

Tôi nhìn thấy vết bỏng trên tay anh đã rộp ra.

Tôi vội tìm trong tủ thuốc một cái băng cá nhân định dán cho anh.

Anh lắc đầu, chỉ vào chén bát trên bàn:

“Anh còn phải bát. chơi một lát đi, rồi chúng ta bài tập.”

Tôi quay sang bà nội cầu khẩn:

“Bà ơi, bà có thể giúp không? Con thấp quá với không tới bồn , tay anh lại thương rồi.”

Bà vẫn từ chối:

“Bà già rồi, đứng lâu không được.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương