Nhà hàng xóm mới chuyển đến nuôi một con mèo lam, dạo này cứ dòm ngó Tam Hoa nhà tôi mãi.
Mấy lần lợi dụng lúc tôi không có nhà, còn tự mở cửa sổ đi vào.
Lần này bị tôi bắt tại , tôi định nhắc nhở ông hàng xóm một ra .
“Xin lỗi, mèo nhà anh phát tình rồi, cứ muốn qua giao phối với Tam Hoa nhà tôi, dù là tầng hai nhưng cũng làm ơn đóng cửa sổ cẩn thận được không?”
Lẩm bẩm vài lần, tôi gõ cửa nhà đối phương.
Cửa mở, tôi ngây người khi nhìn gương mặt quen thuộc ấy.
Hóa ra lại là hot boy Hứa Trì, người mà tôi từng tỏ tình thất bại.
Anh ta vừa tắm xong, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, nửa trên cứ thế trụi trước mắt tôi.
Anh ta nghi hoặc hỏi tôi có chuyện gì.
Tim tôi đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn, não tôi chập mạch mà thốt ra: “Xin lỗi, tôi phát tình rồi, giao phối không?”
Không khí thì tĩnh lặng.
Hứa Trì nuốt khan, ánh mắt di chuyển xuống nhìn làn da trụi của mình, hai chậm rãi che lấy ngực.
Mặt tôi lập đỏ bừng, ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Vào nhà, đóng cửa, nhảy lên giường, trùm chăn.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười mấy giây.
Vài phút sau, tôi vén chăn thở hổn hển.
Gặp chuyện đừng hoảng, tìm bạn trước đã.
Sau khi điên cuồng gõ chữ gửi đi, tôi đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm lên nhà thất thần.
Cứu mạng, sao lại là Hứa Trì chứ!
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ngẫm lại hai mươi mấy cuộc đời mình, hai khoảnh khắc muối mặt nhất đều có liên quan đến Hứa Trì.
Lần đầu là hồi cấp ba, tôi và Hứa Trì học cùng nhưng khác lớp.
Anh ta đẹp trai, thành tích học tập luôn ổn định đứng đầu khối.
Còn tôi cũng không kém cạnh, thành tích học tập luôn ổn định ở mức trung bình.
Có cô gái đuổi Hứa Trì, nhưng vì tính cách lạnh lùng như băng của anh ta nên người đã nản lòng thoái chí.
Nhưng tôi thì khác.
Từ khi tình cảm yêu nảy sinh, tôi đã coi anh ta là mục tiêu học tập của mình và tạo ra đủ kiểu tình cờ gặp gỡ.
Bến xe, nhà ăn, sân thể dục…
Thế nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh ta.
Bạn bảo tôi là đồ nhát cáy, tôi cãi lại là không muốn làm phiền.
Dù sao thì anh ta cũng chẳng bận tâm đến tôi, cứ thế cho đến khi thi tốt nghiệp THPT xong.
Khi đăng ký , tôi đã tốn tiền để tìm hiểu của Hứa Trì, rồi điền vào một thành giống anh ta.
Ngày liên hoan chia tốt nghiệp, lớp tôi và lớp anh ta lại trùng hợp ở cùng một nhà hàng.
Đến cuối bữa, mọi người đề nghị chơi hay Thử thách.
Trong lúc đó, để tránh những câu hỏi oái oăm, tôi đã nốc mấy chai liền.
“Khương đừng uống nữa, chơi một lần đi chứ, thế này thì chán ngắt.”
Bạn học giật lấy chai của tôi.
Sau đó tôi lơ mơ bốc một lá bài.
-Nói một câu với người mình .-
Vài người bắt đầu cười gian.
“Khương , không phải cậu luôn có người mình sao? Anh ta có ở không?”
“Nếu có thì nhân cơ hội tỏ tình đi, đừng để lại hối tiếc.”
Người ta bảo làm tăng thêm dũng khí cho kẻ nhát gan.
Tôi đập bàn đứng dậy, khí thế hừng hực đi ra ngoài.
Lớp của Hứa Trì ở bên cạnh, tôi lảo đảo bước vào.
Hứa Trì như mọi khi.
Những người khác đang ồn ào, anh ta thì ngồi yên một mình ở một bên.
Mọi người đều tò mò nhìn tôi.
“Không phải là Khương lớp sáu sao, chắc cũng đến tỏ tình hả.”
Sao bọn họ lại biết?
Hóa ra trước tôi, đã có hai cô gái tỏ tình với Hứa Trì rồi.
Một người thì đưa thư tình, một người thì tặng hoa, nhưng kết quả đều như nhau.
Bạn học lớp tôi cũng tụ tập lại xem vui.
Mặt tôi đỏ bừng, Hứa Trì không nhìn mình, tự dưng cảm giận.
Tôi đi đến trước mặt anh ta.
“Hứa Trì, em anh, làm bạn trai em nhé.”
Woa~
Những người khác bắt đầu hò reo.
Hứa Trì ngẩng đầu, đứng dậy định mở lời.
Tôi trực tiếp túm lấy cổ áo anh ta, cúi người hôn lên môi anh ta.
Vài giây sau, tôi buông anh ta ra, cười ranh mãnh:”Sau này anh là người của em rồi.”
“Dù sao thì em và anh cũng ở cùng một thành , anh không thoát được đâu.”
ra chuyện này đến là hoàn hảo lắm rồi.
Đáng tiếc là giây tiếp … Tôi nôn ra.
Tôi bản năng quỳ xuống trước mặt anh ta, hai chống lên đùi anh, nôn thẳng vào chính giữa quần anh ta. Đầu còn tiện đà úp xuống.
Khi tôi tỉnh táo trở lại, đã là chiều hôm sau.
Những hình ảnh rời rạc trong đầu cùng với những tin nhắn dồn dập.
Tôi biết, tôi tiêu đời rồi.
Nam thần tôi thầm bấy lâu đã bị tôi “vấy bẩn”.
Trong nhóm lớp mọi người còn đang bàn tán về “kỳ tích” ngày hôm qua của tôi.
Thậm chí có người còn quay video lại.
Tôi run rẩy mở ra, rồi lại mặt xám như tro tàn đóng lại.
Tôi đã không còn mặt mũi nào để đối diện với anh ta nữa.
Sau hôm đó, tôi đã đổi , đi đến một thành cách anh ta mấy trăm cây số.
Không ngờ thầm ba , lại có cái kết như thế này.
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Kết thúc một cách triệt để, thậm chí cả thông tin liên lạc của anh ta tôi còn chưa kịp thêm.
Tôi ôm Tam Hoa nhà tôi khóc một lớn, bố tôi tưởng tôi không nỡ xa mèo nên đã mua một căn nhà gần .
Cứ thế, một người một mèo bắt đầu cuộc sống đại học.
Tôi cứ nghĩ đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại Hứa Trì nữa.
Không ngờ một sau, anh ta lại chuyển đến ở cạnh nhà tôi.
Hơn nữa, hình như anh ta không nhận ra tôi?
Meo ~
Tam Hoa nhảy lên giường cọ cọ vào tôi.
Tôi ôm chầm lấy than vãn: “Bơ Lạc ơi, vô dụng rồi, lại muối mặt nữa rồi, hai con mình chuyển nhà đi thôi.”