Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Bảy giờ?

Chết thật, tôi quên mất tối có hẹn ăn uống rồi.

Sau khi đi, Hứa Trì với vẻ mặt lạnh nhạt ghế.

Đại Hải đang phẫu thuật à?” Tôi hỏi.

“Ừ.”

“Có muốn đi ăn trưa trước không? Con phố này có tiệm bò rất ngon đó.” Tôi cười đề nghị.

Hứa Trì lặng lẽ nói một câu: “Thôi bỏ đi, bây giờ cậu ăn rồi tối sẽ không ăn nổi nữa .”

“Sao anh tối tôi đi ăn?” Tôi hơi ngạc .

Hứa Trì lặng lẽ đứng dậy: “Tiệm bò cậu nói ở ? Đói rồi.”

… Người kỳ lạ.

Tôi dẫn Hứa Trì đến một quán tên là Bò Chu Ký.

Lúc này đang là giờ ăn trưa, bên ngoài quán có khá người đang xếp hàng.

Tôi đang phân vân không nên chọn ớt ngâm hay kho tàu Hứa Trì đột nói: “Tôi mời cậu.”

Tôi nghĩ một lát, khóe miệng nhếch lên: “ nha, vậy tôi không khách sáo .”

Thế này sau này có cớ để hẹn ăn rồi, tôi thầm vui mừng.

Hứa Trì xếp hàng, tôi đi tìm chỗ .

Khoảng mười phút sau, Hứa Trì bưng khay đồ ăn tới.

Sau khi anh chậm rãi đặt , tôi đã sốc nặng.

Cả hai bát đều đầy ắp thịt, còn có trứng, đậu phụ, xúc xích nữa.

Thật xa xỉ.

“Tôi gọi phần gia đình đặc biệt.” Hứa Trì , nhắc nhở, “Phần rau mùi là của cậu.”

Tôi bất ngờ nhìn anh.

Sao anh ấy tôi thích ăn rau mùi?

Hứa Trì nhìn thấu sự nghi hoặc của tôi, giải thích tùy tiện:

“Có lần ở căng tin tình cờ thấy cậu thêm mấy thìa rau mùi.”

là vậy.” Tôi suy nghĩ.

Sao tôi không nhớ căng tin cấp ba có chỗ nào có thể tự thêm rau mùi nhỉ.

Hai mươi phút sau, cuối cùng tôi cũng ăn xong bát lớn này.

Vô thức ợ một tiếng.

“No căng bụng, hôm tôi định không ăn nổi bất cứ thứ nữa.” Tôi dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Ánh đen láy của Hứa Trì lóe lên một tia cười, hỏi một cách không:

“Vậy tối cậu ăn uống thế nào?”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Tối là tiệc liên hoan của khoa có mười mấy người, hầu không ăn , chỉ trò chuyện và uống rượu thôi.”

Hứa Trì rũ , nhìn chằm chằm mặt bàn không đang suy nghĩ .

“À phải rồi, sao anh đến tỉnh S?” Tôi hỏi.

Đây là câu hỏi tôi quan tâm và cũng thắc mắc .

Là trao đổi sinh ?

Nhưng trường của anh ấy nếu có trao đổi cũng phải với các trường danh tiếng nước ngoài chứ.

Là đến thực tập?

Nhưng tôi mới học năm hai đại học, theo lý mà nói hơi sớm.

Vậy còn lý do khác?

Chắc không phải là để gặp tôi nhỉ.

Hứa Trì: “Cậu đang cười vậy?”

Tôi lập tức gạt bỏ ý nghĩ tự luyến này.

“Không, không có .”

rồi, về bệnh viện thôi.” Hứa Trì đứng dậy đi ngoài.

“Anh vẫn chưa trả lời tôi mà.” Tôi vội vàng đi theo.

Hứa Trì chậm rãi nói: “Không nói cho cậu .”

Tôi nghẹn lời.

Trở bệnh viện, Đại Hải vẫn chưa tỉnh thuốc mê, tôi tranh thủ chụp rất ảnh dở khóc dở cười.

Đang định đưa cho Hứa Trì xem ngẩng đầu lên đã không thấy bóng người.

“Anh ấy hình đi ngoài rồi.” Cô lễ tân nhắc nhở.

Đi rồi nhỉ?

Tôi ôm Đại Hải đợi, trước xuất hiện một bóng trắng.

“Đang đợi bạn học của cậu à?”

bên cạnh tôi.

Anh mặc áo blouse trắng, tôi thời không nhận .

Khí chất của thực không kém Hứa Trì, ở trường cũng là đối tượng người bàn tán.

Thành tích xuất sắc, ngoại hình nổi bật, nghe nói còn chuẩn giữ học thạc sĩ.

Anh vuốt ve Đại Hải, cười nói:

“Con mèo này chân sau từng thương.”

“Hả?” Tôi kinh ngạc.

“Chắc là khá nặng, dù đã lành nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến việc đi .”

Tôi cẩn thận nhớ dáng vẻ nó đi ở nhà tôi hôm qua, chân sau hình hơi khập khiễng.

“À Khương Nại.” mím môi, vẻ mặt lộ sự không tự , “Có một chuyện…”

Tôi tò mò nhìn anh .

Anh gãi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng, đang chuẩn mở lời đột Hứa Trì đẩy cửa bước vào.

Đại Hải tỉnh chưa?”

Anh nhìn bằng ánh sâu thẳm, rồi nghiêng đầu hỏi tôi.

“Chưa, anh đi vậy?” Tôi hỏi.

Anh đi tới, xổm quan sát Đại Hải, lạnh lùng nói: “Đi ngân hàng một chuyến.”

khẽ cười, vỗ vỗ ống quần đứng dậy nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi tiếp tục bận đây.”

Khoảng mười phút sau, Đại Hải tỉnh dậy.

Nó trưng bộ mặt ủ rũ nhìn tôi.

“Tiêu rồi, chắc chắn nó hận tôi rồi.”

Hứa Trì đặt nó vào túi mèo, nhẹ giọng nói: “Không , nó không dám.”

Tôi nhớ lời vừa nói, hỏi: “Chân Đại Hải thương à?”

Ánh Hứa Trì khẽ lóe lên, khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Ừ, trước đây nó là mèo hoang, có lần xe đâm, gặp một người tốt bụng đã cứu nó.”

“Vậy nó thật may mắn, gặp hai người tốt bụng.”

“Hai người?”

Tôi gật đầu cười nói: “Một là người cứu nó, một là người nuôi nó.”

Hứa Trì mỉm cười.

“Đi thôi, về nhà nào.” Tôi vặn chìa khóa xe rồi đi về phía chiếc xe điện nhỏ của mình.

“Cậu có muốn uống trà sữa không?” Hứa Trì đột hỏi, rồi nhìn về phía một quán trà sữa, “Quán họ đang có khuyến mãi, mua hai cốc thăm trúng thưởng.”

Tôi liếc nhìn.

[ĐẠI TIỆC KHAI TRƯƠNG, MUA HAI CỐC THAM GIA THĂM, GIẢI MƯỜI VẠN NDT!]

Hào phóng vậy sao? Thế này không thể bỏ qua .

Tôi lập tức kéo Hứa Trì đi tới.

Sau khi gọi món xong, đưa cho tôi một hộp giấy, bên trong đựng những tờ giấy gấp hình trái tim.

“Chị gái có thể tham gia thăm nhé.” cười nói, “Hai người ai đây?”

Hứa Trì bất đắc dĩ cười: “Tôi vận đen lắm, cậu đi.”

Tôi cười nói: “.”

Một lát sau, mở tờ giấy của tôi , cô ấy vô tình liếc nhìn Hứa Trì, sau đó chúc mừng:

“Chúc mừng nhé, hai bạn trúng giải ba, hai vé xem phim.”

Tôi vừa vui vừa đắc ý nhìn Hứa Trì: “Kiếm rồi, kiếm rồi.”

Hứa Trì dịu giọng nói: “Nhờ có cậu cả.”

đưa vé xem phim cho tôi, tôi lập tức cầm lấy xem, không khỏi giật mình, ngẩng đầu hỏi: “Tối sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương