Hôm tròn sáu mươi tuổi, chồng tôi hỏi:
“Bà có nguyện vọng gì không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi dè dặt mở miệng:
“Tôi muốn đổi tên.”
Cả nhà lập tức sầm mặt lại.
Ông ta nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh xuống bàn:
“Lưu , bà lại trò à?”
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi đổi tên, không thấy mất mặt sao?!”
Con trai cũng phụ họa, vẻ mặt chường:
“Đúng mẹ, giờ ai còn gọi cái tên ấy đâu?”
“Chẳng ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội ’ sao?”
Con dâu vội vàng nhét trai lòng tôi, giọng sốt sắng:
“Mẹ ơi, thủ tục đổi tên phiền phức lắm. Nếu mẹ đi rồi, ai lo cho thằng đây?”
Nhìn từng gương mặt lạnh lùng trước , tôi thấy mệt mỏi.
Sáu mươi năm sống dưới cái tên Lưu , tôi chỉ sống cho người khác.
Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.
1
Nhìn vết m.á.u đang rỉ ra từ bàn chân bị mảnh rạch,
tôi đặt trai lên ghế, bình thản nói một câu:
“Ly hôn đi.”
Chồng tôi – Triệu Cường – trừng không tin nổi, mặc kệ bàn còn họ hàng đang uống.
Ông ta xắn tay áo, lao về phía tôi:
“Con mụ thối tha, bà ngứa đòn rồi hả?”
“Ly hôn? Không có tôi, bà tưởng còn sống được ngày nào sung sướng này sao?”
“Có gan thì cút ngay! Cút rồi thì đừng vác mặt về nữa!”
Nói , ông ta giơ tay định tát tôi, nhưng vì ngại có khách nên chỉ đập mạnh xuống bàn để trút giận.
Không khí trong phòng đông cứng lại, họ hàng nhìn nhau, rồi đầu khuyên nhủ.
Nhưng tất cả… chỉ khuyên mình tôi:
“ à, chỉ là cái tên thôi, có gì to tát đâu.”
“Vợ chồng bao năm, Triệu Cường cũng đâu bạc đãi gì cô. Cô không đi làm, đều do nó nuôi cả thôi.”
“Nghe tôi, chịu nhịn một chút, đừng trò đổi tên làm gì, cứ yên mà sống.”
Nói rồi, họ cũng quay sang khuyên Triệu Cường đừng vặt.
“Đàn bà thì gì đâu, cô ta chẳng hiểu chuyện, chỉ hồ vậy thôi.”
Triệu Cường hừ lạnh, đắc ý ngồi xuống ghế chính, vắt chân:
“Hôm nay nể mặt mọi người, tôi không với bà ta nữa.”
“Còn không mau dọn cái đống dưới đất đi? đủ mất mặt à?”
Con trai tôi liếc xéo, ghét đưa cái chổi cho tôi:
“Thôi nào mẹ, bố tha lỗi cho mẹ rồi, đừng làm ầm nữa.”
“Mau dọn sạch đi, còn thổi nến nữa chứ.”
Tôi nhìn những mảnh thủy tinh vỡ nát lẫn rượu vương vãi, rồi cúi xuống ngó chân mình đang rỉ máu.
Trong lòng trống rỗng.
Tôi hất cái chổi sang một , quay lưng đi thẳng về phòng.
Không có tôi – nhân vật chính của buổi tiệc – sau vài giây ngập ngừng, cả nhà lại nhanh cười nói ồn ào.
Triệu Cường tiếp tục rượu chè, khoác lác công lao “nuôi gia đình”.
Con trai con dâu thì cắt bánh, phát cho từng người, nhưng chẳng ai gõ cửa phòng tôi, chẳng ai hỏi tôi có không.
Cũng thôi – trong căn nhà này, cảm xúc của tôi vốn bao giờ quan trọng.
Như mọi lần, họ chờ tôi cúi đầu trước.
Nhưng lần này… tôi sẽ không làm vậy nữa.
Băng bó vết thương , tôi đầu thu dọn hành lý.
đạc của tôi không nhiều – vài bộ quần áo, hai đôi giày, một tấm căn cước công dân.
Mọi thứ khác đều là của Triệu Cường, chẳng có gì thuộc về tôi.
2
Đợi đến khi khách khứa về hết, Triệu Cường mới rầm rầm gõ cửa phòng tôi.
Tôi mở cửa, thấy ông ta vừa ngoáy tăm xỉa răng, miệng toàn mùi hôi rượu:
“Còn giận à? Để cho bà ít , thì dọn bàn đi.”
Tôi bịt mũi, chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đi ra ngoài.
Sau lưng nhanh vang lên tiếng ngáy. Hệt như mọi ngày, ông ta đổ gục ra ngủ, quần không thay, giày không cởi.
Phòng khách bừa bộn, cái gọi là “để phần tôi” chỉ là mấy đĩa cơm thừa canh cặn.
Tôi vỗ cuốn sổ hộ khẩu trong tay, cười tự giễu.
Không sao, những ngày này sắp chấm dứt rồi.
Người đầu tiên phát hiện tôi muốn đi là con dâu Tiểu Phương.
Nó tinh nhìn thấy cái bọc hành lý trong tay tôi, lập tức túm chặt, không cho đi:
“Mẹ ơi, nửa đêm rồi, mẹ định đi đâu ?”
“Thằng sắp đến giờ đi ngủ, mẹ đi rồi ai lo việc nhà? Làm người thì đừng có ích kỷ như vậy.”
“Ngày xưa con cưới nhà này, chồng con nói sẽ để con hưởng phúc cơ mà!”
Mặt mũi nó đầy oán trách, giọng điệu the thé, cứ như tôi nợ nó vậy.
Triệu Cường và con trai nghe động cũng chạy tới.
Thấy tôi ôm hành lý, Triệu Cường giận dữ giật phăng ra, ném thẳng xuống đất:
“Con mụ rẻ rách, nửa đêm rồi còn quậy à?”
“Ba ngày hai bận đòi đổi tên, bà muốn phá tan cái nhà này mới vừa lòng hả?”
Con trai cũng chẳng hiểu cho tôi, chỉ lắc đầu, giọng ra vẻ khuyên nhủ:
“Mẹ à, cả nhà mình đang sống yên cơ mà.”
“Ai quan cái tên vớ vẩn đó đâu!”
Tôi sững lại, nhìn đứa con lạnh lùng và người chồng hung hăng, lòng dâng lên một nỗi tủi hờn, giọng run rẩy:
“Mẹ quan … chính mẹ quan …”