Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

“Thi Dĩ Chương tuy không gần nữ sắc, nhưng có chí khí quân tử. Đôi ta nếu giao hợp cùng nhau, chàng sẽ vì thanh danh của ta mà cưới ta về làm tử.”

Khi nghe tiếng cười ngây ngô của tỷ tỷ vang lên bên tai, cả người ta chấn động, lúc này mới ý thức được bản thân đã sinh.

Kiếp trước, tỷ tỷ cũng như vậy, lắc tay ta làm nũng, nhưng lời nàng nói ra lại khiến ta sợ hãi suýt ngất.

Phó gia chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cũng là thương nhân cự phú, vàng bạc trong nhà tiêu mãi không hết.

Từ khi còn nhỏ, phụ mẫu đã mời thầy giỏi tới dạy chúng ta kinh , luyện lễ nghĩa văn chương.

Ngay cả của chúng ta cũng ẩn chứa thi ý, một là Tri Hoạ, một là Nghiên .

Phụ mẫu hằng dạy bảo, muốn chúng ta tinh cầm kì thi hoạ, tương lai có gả vào cao môn, kết duyên cùng thế gia hiển quý.

Ấy vậy mà lời tỷ tỷ vừa thốt ra lại trái với luân , khiến người nghe kinh hãi.

Song phụ mẫu vốn sủng ái thiên vị nàng, không nỡ trách phạt, chỉ sợ nàng buồn bực mà tổn hại thân tâm, quay dặn dò ta, muốn ta là muội muội phải khuyên giải tỷ tỷ cho thoả .

“Nghiên , con thấy chủ ý của tỷ tỷ thế nào?”

Nghe được câu hỏi giống hệt kiếp trước, ta thoáng chốc run rẩy cả người, cơn giận sục sôi như lửa đốt trong lòng.

Kiếp trước, cũng chính bởi câu hỏi này, bọn họ giao phó cho ta trách nhiệm khuyên nhủ tỷ tỷ từ bỏ ý niệm hoang . Nào ngờ, cuối cùng lại có kẻ khác leo lên giường hắn thành công, Thi Dĩ Chương nhiên cưới nàng ta làm tử.

Từ đó tỷ tỷ hận ta đến cực điểm, hạ dược khiến ta mê loạn, rồi trong đêm tối ném ta cho một mày, để mặc ta chịu nhục nhã đến thập tử nhất sinh.

ác ma đó đi/ên cuồng giày xéo thân ta, tiếng kêu lương của ta vang vọng suốt một đêm dài.

Cuối cùng, toàn thân ta không còn chỗ nào nguyên vẹn, tay chân bị đánh gãy, ch.ết không nhắm mắt.

Thế nhưng, phụ mẫu lại trách ta khiến Phó gia mất đi cơ hội kết thân với nhân vật hiển quý, bên ngoài lại tung tin ta phóng đãng, không biết giữ mình, ngay cả tro cốt của ta cũng chẳng buồn thu liệm.

Nỗi thống khổ trước khi ch.ết ấy đến giờ khắc sâu trong tâm trí, bảo làm sao ta không run sợ, làm sao ta không băng giá cõi lòng?

Kiếp này, cho dù có đem d.a.o kề cổ, ta cũng quyết không xen vào chuyện của kẻ khác.

Thanh danh Phó gia có ra sao, từ này về sau chẳng còn nửa phần quan hệ với ta .

2

Ta khẽ hất tay Phó Tri Hoạ, mỉm cười ôn nhu nhưng lạnh nhạt, “ không hổ là tỷ tỷ, lời nào cũng là thay phụ mẫu mà suy nghĩ, thay Phó gia định đoạt. Tấm lòng hiếu nghĩa ấy nặng tựa trời xanh, khiến kẻ làm muội muội như muội tự thấy hổ thẹn, nào có nửa phần cách xen vào.”

Mẫu thân nghe vậy thì tức giận, mày liễu dựng thẳng, nhân lúc tỷ tỷ không để ý mà hung hăng lườm ta một cái, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lớn tiếng khuyên nhủ, “Nữ tử xưa nay luôn lấy danh làm , cho dù kia có thành thì lời ong tiếng ve ngoài kia cũng đủ dìm ch.ết người, Thi gia càng không dùng sắc mặt hoà nhã để đối đãi chúng ta. Con như vậy, gả đó chỉ chuốc lấy khổ mà thôi.”

Phó Tri Hoạ lập tức trở mặt, chỉ thẳng vào mẫu thân mà mắng: “Danh , danh ! Người chỉ biết ôm khư khư cái tưởng phong kiến ngàn năm kia mà áp chế ta! Miệng mọc trên người họ, ta đâu cần quản người ta nói gì? Nam nhân ta yêu, nếu không chiếm được, thì đời này ta sống còn ý nghĩa gì? Ta thấy mẫu thân chẳng cũng chỉ không muốn ta sống mà thôi, đúng là ích kỉ độc ác đến tận xương tuỷ!”

Nói rồi, nàng tức giận đùng đùng bỏ đi, trên còn vơ lấy đồ đạc ném loạn.

Kiếp trước cũng vậy, nàng mắng chửi ta bằng những từ ngữ lạ lẫm ta chưa từng nghe . Khi đó, ta còn ngây ngốc nghĩ nàng đột nhiên khai trí, có ý niệm không giống người , có lẽ là chán ghét thế đạo, chán ghét xiềng xích trói buộc nữ tử, cho hết lòng khuyên nàng an phận, chờ thời mà tiến.

Nào ngờ, về sau nàng lại quay oán ta, mắng ta lừa gạt nàng, đời này nào có ai lại khắt khe với nữ tử đến thế.

Nàng nói, chỉ có kẻ dũng cảm mới là người chiến thắng. Nữ tử có dũng khí, ở đâu cũng có được tôn , cứ dấn thân ắt sẽ có thắng lợi.

Đời này, cứ mặc nàng dũng cảm dấn thân, cứ để nàng đầu m/áu chảy đi.

Mẫu thân thấy nàng chẳng nghe lời khuyên, bèn cố ý làm bộ u oán ngay trước mặt ta, lấy khăn che miệng, sụt sùi than khóc: “Nữ nhi lớn rồi, nào còn chịu nghe lời mẫu thân? Xem ra là mẫu thân già yếu dụng rồi, tỷ tỷ con đến cả lời ta cũng chẳng nghe. Các con dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, chỉ cần con khuyên đôi câu, ắt nó sẽ nghe. Coi như con giúp mẫu thân, sau này đừng để người ta trách mẫu thân thất trách.”

Xưa nay mẫu thân vốn không muốn ra mặt, sợ nữ nhi bảo bối lạnh lòng, cho tìm cách đẩy gánh nặng này cho ta – muốn ta làm chim đầu đàn, để một khi sự chẳng thành thì mọi tội lỗi đều xuống đầu ra.

Nhưng kiếp này, ta nào dám nhận cái danh muội muội nhỏ nhen ích kỉ kia . Ai muốn khuyên thì cứ đi mà khuyên.

Ta giả vờ hồ đồ, chỉ thản nhiên mỉm cười: “Mẫu thân đừng lo. Tỷ tỷ minh hơn chúng ta nhiều, ngay cả tiên sinh trong học cũng từng khen nàng, nói tiền đồ của nàng chẳng kém nam tử. Đã là người minh tuyệt thế như vậy, tự nhiên nàng biết rõ mình đang làm gì. Người cứ an tâm mà nghỉ ngơi, vài miếng mứt hoa , chờ tỷ tỷ mang tin vui về là được.”

Mẫu thân còn muốn nói , ta đã nhét miếng mứt trong tay vào miệng bà, không để bà thốt được lời nào .

3

Không có ta khuyên can, Phó Tri Hoạ lập tức hành động, thứ hai liền phái tiểu tâm phúc bên người đi theo dõi Thi Dĩ Chương.

Nàng nhanh chóng nghe ngóng được, Thi Dĩ Chương sẽ tham gia văn đàn tụ hội ở tửu lâu nhà ta.

Phó Tri Hoạ tính toán cải trang thành tiểu nhị của tửu lâu, thừa cơ tiếp cận Thi Dĩ Chương.

Ta lại cảm thấy đúng là làm điều thừa!

Nếu nàng muốn dùng dược thì trực tiếp hạ vào đồ hoặc rượu là được rồi, cần gì phải tự mình đi tới bưng trà rót nước.

Ta giả vờ quan tâm, nàng liền nhe răng cười bí hiểm, nói đó là hưởng thụ cảm giác của kẻ đi săn.

Được rồi, chỉ cần ngươi cao hứng là rồi.

Phụ thân cũng rõ ràng này không hợp với lễ nghi tình, bèn cau mày quở trách nàng, “Thành công thì thôi đi, nhưng nếu sự bất thành, thanh danh tửu lâu Phó gia ta tất sẽ bị huỷ hoại. Kia chính là tửu lâu sinh lợi nhiều nhất ở kinh thành này!”

Nguyên lai phụ thân mẫu thân cũng biết hành vi này sỉ, sẽ gây tổn hại thanh danh Phó gia, nhưng mắt nhắm mắt mở mặc kệ nàng ta làm càn.

Phó Tri Hoạ hoàn toàn không để trong lòng: “Con mặc kệ! Phụ thân mau an bài cho con vài người tin đi. Chỉ cần tránh tai mắt người ngoài, Thi Dĩ Chương cũng sẽ không mở miệng nói bậy, sẽ chẳng ai biết nguyên nhân thật sự chàng cưới con. Đến lúc đó, không chỉ có con phong quang hạn gả vào Thi gia, mà phụ thân mẫu thân cũng nở mày nở mặt.”

Mẫu thân có chút d.a.o động, chỉ chỉ vào ta, nói, “Kẻ khác sao tin bằng muội muội con.”

Ta cố ý buông tay, đánh chén trà trong tay, vẻ mặt đau khổ, “Con tay chân vụng về, chỉ sợ chuyện không thành, ngược lại còn phá hỏng đại sự của tỷ tỷ. Huống hồ, chỉ sợ Thi Dĩ Chương hồ đồ, chẳng may nhận lầm con thành tỷ tỷ, vậy chẳng phải lại hóa thành trò cười sao?”

Mẫu thân còn muốn nói gì, Phó Tri Hoạ nhìn chằm chằm vào mặt ta một lát, con ngươi khẽ đảo, giận dữ nói, “Hừ, thôi vậy, để ta tự nghĩ cách.”

1

“Thi Dĩ Chương tuy không gần nữ sắc, nhưng có chí khí quân tử. Đôi ta nếu giao hợp cùng nhau, chàng sẽ vì thanh danh của ta mà cưới ta về làm tử.”

Khi nghe tiếng cười ngây ngô của tỷ tỷ vang lên bên tai, cả người ta chấn động, lúc này mới ý thức được bản thân đã sinh.

Kiếp trước, tỷ tỷ cũng như vậy, lắc tay ta làm nũng, nhưng lời nàng nói ra lại khiến ta sợ hãi suýt ngất.

Phó gia chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cũng là thương nhân cự phú, vàng bạc trong nhà tiêu mãi không hết.

Từ khi còn nhỏ, phụ mẫu đã mời thầy giỏi tới dạy chúng ta kinh , luyện lễ nghĩa văn chương.

Ngay cả của chúng ta cũng ẩn chứa thi ý, một là Tri Hoạ, một là Nghiên .

Phụ mẫu hằng dạy bảo, muốn chúng ta tinh cầm kì thi hoạ, tương lai có gả vào cao môn, kết duyên cùng thế gia hiển quý.

Ấy vậy mà lời tỷ tỷ vừa thốt ra lại trái với luân , khiến người nghe kinh hãi.

Song phụ mẫu vốn sủng ái thiên vị nàng, không nỡ trách phạt, chỉ sợ nàng buồn bực mà tổn hại thân tâm, quay dặn dò ta, muốn ta là muội muội phải khuyên giải tỷ tỷ cho thoả .

“Nghiên , con thấy chủ ý của tỷ tỷ thế nào?”

Nghe được câu hỏi giống hệt kiếp trước, ta thoáng chốc run rẩy cả người, cơn giận sục sôi như lửa đốt trong lòng.

Kiếp trước, cũng chính bởi câu hỏi này, bọn họ giao phó cho ta trách nhiệm khuyên nhủ tỷ tỷ từ bỏ ý niệm hoang . Nào ngờ, cuối cùng lại có kẻ khác leo lên giường hắn thành công, Thi Dĩ Chương nhiên cưới nàng ta làm tử.

Từ đó tỷ tỷ hận ta đến cực điểm, hạ dược khiến ta mê loạn, rồi trong đêm tối ném ta cho một mày, để mặc ta chịu nhục nhã đến thập tử nhất sinh.

ác ma đó đi/ên cuồng giày xéo thân ta, tiếng kêu lương của ta vang vọng suốt một đêm dài.

Cuối cùng, toàn thân ta không còn chỗ nào nguyên vẹn, tay chân bị đánh gãy, ch.ết không nhắm mắt.

Thế nhưng, phụ mẫu lại trách ta khiến Phó gia mất đi cơ hội kết thân với nhân vật hiển quý, bên ngoài lại tung tin ta phóng đãng, không biết giữ mình, ngay cả tro cốt của ta cũng chẳng buồn thu liệm.

Nỗi thống khổ trước khi ch.ết ấy đến giờ khắc sâu trong tâm trí, bảo làm sao ta không run sợ, làm sao ta không băng giá cõi lòng?

Kiếp này, cho dù có đem d.a.o kề cổ, ta cũng quyết không xen vào chuyện của kẻ khác.

Thanh danh Phó gia có ra sao, từ này về sau chẳng còn nửa phần quan hệ với ta .

2

Ta khẽ hất tay Phó Tri Hoạ, mỉm cười ôn nhu nhưng lạnh nhạt, “ không hổ là tỷ tỷ, lời nào cũng là thay phụ mẫu mà suy nghĩ, thay Phó gia định đoạt. Tấm lòng hiếu nghĩa ấy nặng tựa trời xanh, khiến kẻ làm muội muội như muội tự thấy hổ thẹn, nào có nửa phần cách xen vào.”

Mẫu thân nghe vậy thì tức giận, mày liễu dựng thẳng, nhân lúc tỷ tỷ không để ý mà hung hăng lườm ta một cái, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lớn tiếng khuyên nhủ, “Nữ tử xưa nay luôn lấy danh làm , cho dù kia có thành thì lời ong tiếng ve ngoài kia cũng đủ dìm ch.ết người, Thi gia càng không dùng sắc mặt hoà nhã để đối đãi chúng ta. Con như vậy, gả đó chỉ chuốc lấy khổ mà thôi.”

Phó Tri Hoạ lập tức trở mặt, chỉ thẳng vào mẫu thân mà mắng: “Danh , danh ! Người chỉ biết ôm khư khư cái tưởng phong kiến ngàn năm kia mà áp chế ta! Miệng mọc trên người họ, ta đâu cần quản người ta nói gì? Nam nhân ta yêu, nếu không chiếm được, thì đời này ta sống còn ý nghĩa gì? Ta thấy mẫu thân chẳng cũng chỉ không muốn ta sống mà thôi, đúng là ích kỉ độc ác đến tận xương tuỷ!”

Nói rồi, nàng tức giận đùng đùng bỏ đi, trên còn vơ lấy đồ đạc ném loạn.

Kiếp trước cũng vậy, nàng mắng chửi ta bằng những từ ngữ lạ lẫm ta chưa từng nghe . Khi đó, ta còn ngây ngốc nghĩ nàng đột nhiên khai trí, có ý niệm không giống người , có lẽ là chán ghét thế đạo, chán ghét xiềng xích trói buộc nữ tử, cho hết lòng khuyên nàng an phận, chờ thời mà tiến.

Nào ngờ, về sau nàng lại quay oán ta, mắng ta lừa gạt nàng, đời này nào có ai lại khắt khe với nữ tử đến thế.

Nàng nói, chỉ có kẻ dũng cảm mới là người chiến thắng. Nữ tử có dũng khí, ở đâu cũng có được tôn , cứ dấn thân ắt sẽ có thắng lợi.

Đời này, cứ mặc nàng dũng cảm dấn thân, cứ để nàng đầu m/áu chảy đi.

Mẫu thân thấy nàng chẳng nghe lời khuyên, bèn cố ý làm bộ u oán ngay trước mặt ta, lấy khăn che miệng, sụt sùi than khóc: “Nữ nhi lớn rồi, nào còn chịu nghe lời mẫu thân? Xem ra là mẫu thân già yếu dụng rồi, tỷ tỷ con đến cả lời ta cũng chẳng nghe. Các con dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, chỉ cần con khuyên đôi câu, ắt nó sẽ nghe. Coi như con giúp mẫu thân, sau này đừng để người ta trách mẫu thân thất trách.”

Xưa nay mẫu thân vốn không muốn ra mặt, sợ nữ nhi bảo bối lạnh lòng, cho tìm cách đẩy gánh nặng này cho ta – muốn ta làm chim đầu đàn, để một khi sự chẳng thành thì mọi tội lỗi đều xuống đầu ra.

Nhưng kiếp này, ta nào dám nhận cái danh muội muội nhỏ nhen ích kỉ kia . Ai muốn khuyên thì cứ đi mà khuyên.

Ta giả vờ hồ đồ, chỉ thản nhiên mỉm cười: “Mẫu thân đừng lo. Tỷ tỷ minh hơn chúng ta nhiều, ngay cả tiên sinh trong học cũng từng khen nàng, nói tiền đồ của nàng chẳng kém nam tử. Đã là người minh tuyệt thế như vậy, tự nhiên nàng biết rõ mình đang làm gì. Người cứ an tâm mà nghỉ ngơi, vài miếng mứt hoa , chờ tỷ tỷ mang tin vui về là được.”

Mẫu thân còn muốn nói , ta đã nhét miếng mứt trong tay vào miệng bà, không để bà thốt được lời nào .

3

Không có ta khuyên can, Phó Tri Hoạ lập tức hành động, thứ hai liền phái tiểu tâm phúc bên người đi theo dõi Thi Dĩ Chương.

Nàng nhanh chóng nghe ngóng được, Thi Dĩ Chương sẽ tham gia văn đàn tụ hội ở tửu lâu nhà ta.

Phó Tri Hoạ tính toán cải trang thành tiểu nhị của tửu lâu, thừa cơ tiếp cận Thi Dĩ Chương.

Ta lại cảm thấy đúng là làm điều thừa!

Nếu nàng muốn dùng dược thì trực tiếp hạ vào đồ hoặc rượu là được rồi, cần gì phải tự mình đi tới bưng trà rót nước.

Ta giả vờ quan tâm, nàng liền nhe răng cười bí hiểm, nói đó là hưởng thụ cảm giác của kẻ đi săn.

Được rồi, chỉ cần ngươi cao hứng là rồi.

Phụ thân cũng rõ ràng này không hợp với lễ nghi tình, bèn cau mày quở trách nàng, “Thành công thì thôi đi, nhưng nếu sự bất thành, thanh danh tửu lâu Phó gia ta tất sẽ bị huỷ hoại. Kia chính là tửu lâu sinh lợi nhiều nhất ở kinh thành này!”

Nguyên lai phụ thân mẫu thân cũng biết hành vi này sỉ, sẽ gây tổn hại thanh danh Phó gia, nhưng mắt nhắm mắt mở mặc kệ nàng ta làm càn.

Phó Tri Hoạ hoàn toàn không để trong lòng: “Con mặc kệ! Phụ thân mau an bài cho con vài người tin đi. Chỉ cần tránh tai mắt người ngoài, Thi Dĩ Chương cũng sẽ không mở miệng nói bậy, sẽ chẳng ai biết nguyên nhân thật sự chàng cưới con. Đến lúc đó, không chỉ có con phong quang hạn gả vào Thi gia, mà phụ thân mẫu thân cũng nở mày nở mặt.”

Mẫu thân có chút d.a.o động, chỉ chỉ vào ta, nói, “Kẻ khác sao tin bằng muội muội con.”

Ta cố ý buông tay, đánh chén trà trong tay, vẻ mặt đau khổ, “Con tay chân vụng về, chỉ sợ chuyện không thành, ngược lại còn phá hỏng đại sự của tỷ tỷ. Huống hồ, chỉ sợ Thi Dĩ Chương hồ đồ, chẳng may nhận lầm con thành tỷ tỷ, vậy chẳng phải lại hóa thành trò cười sao?”

Mẫu thân còn muốn nói gì, Phó Tri Hoạ nhìn chằm chằm vào mặt ta một lát, con ngươi khẽ đảo, giận dữ nói, “Hừ, thôi vậy, để ta tự nghĩ cách.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương