4
Phó Tri Hoạ đi tửu lâu, ta viện cớ nói ngoại thành có mảnh đất bị người lấn chiếm, vội vã rời khỏi thành.
Ta ở điền Phó gia nhàn nhã thưởng trà bên hồ sen, ăn trái cây tươi mới được tá điền hoạch, vừa vui vẻ vừa thảnh thơi.
Nào ngờ, còn chưa tới buổi trưa, tiểu tư trong phủ đã thúc ngựa chạy tới giục ta mau tới tửu lâu cứu Phó Thư Hoạ.
Ta ngẩn người. Sự tình bại lộ rồi sao?
Ta mịt mờ có phải Phó Tri Hoạ say rượu đổ gục trong phòng hay không?
Tiểu tư ngẩn ngơ trong chốc lát mới lắc đầu.
Hắn nói Phó Tri Hoạ vừa mới bưng đồ ăn vào thì đã bại lộ. Vốn dĩ Thi Dĩ Chương chỉ răn dạy nàng đôi câu là xong, nhưng nàng lại cố tình tới, toan ép hắn uống rượu, kết quả lại bị người ta chế trụ.
Tửu lâu Phó gia vốn đứng hàng nhì kinh thành, chuyên tiếp đón những nhân vật phú quý vọng, bao năm nay luôn được khen ngợi, chưa từng sơ suất, nào ngờ hôm nay lại có kẻ giả mạo tiểu nhị xông vào, khiến bao sĩ mất hứng, tửu lâu rơi vào cảnh nguy nan.
Ta trong lòng, không ngờ nàng còn dám biện bạch quanh co, chẳng khác nào con lừa ngoan cố, ch/ết vẫn chẳng chịu cúi đầu.
Ta ở ung dung lê la ở điền cả nửa ngày, sau đó mới lề mề dọn đồ đạc trở lại.
Ta không vào tửu lâu bằng trước mà lén đi vòng sau, trộm đứng một góc, chỉ âm thảm thiết của phụ thân: “Đừng đánh nữa, đừng đánh, than ôi, đừng đánh nữa mà…”
Lòng ta , nam nhân kia tự xưng là quân tử phong , hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi, cả một nữ tử yếu ớt cũng nỡ hạ thủ, quả thật đáng khinh!
Ta dặn dò tiểu nhị trong tửu lâu, tuyệt không được tiết lộ việc ta từng có mặt ở đây hôm nay.
Sau đó, ta liền xếp quay về Phó gia, bảo nha đầu truyền lời trên đường trở về ta không may bị ngã trẹo chân.
Mẫu thân đang gấp đến độ đi vòng quanh, ta đến cũng chẳng han một lời mà trực tiếp té tát.
Ta cúi đầu, miệng thì nói xin lỗi, nhưng lại lén che miệng cười trộm.
Đợi đến khi phụ thân cùng Phó Tri Hoạ trở về, phụ thân ta bị đánh đến mặt sưng thành đầu heo, còn nàng tóc tai tán loạn, chật vật chẳng khác gì nữ quỷ.
Nguyên lai Phó Tri Hoạ sợ kế hoạch của mình bại lộ, có ch.ết cũng không chịu nói ra bản thân là nữ phẫn nam , thái độ lại vô cùng kiêu ngạo, trong đám thư sinh có mấy kẻ tính tình hung bạo, tại chỗ liền xắn tay áo đánh người. Phụ thân bị nàng kéo phía trước che chắn, kết quả thay nàng chịu trận, bị đánh cho thê thảm.
Vốn phụ thân cũng nhân cơ hội ta vài câu, nhưng chân ta quấn kín từng lớp băng trắng, sắc mặt sa sầm, chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người tức tối bỏ đi.
5
Ta vốn Phó Tri Hoạ an tĩnh vài ngày, không ngờ nàng lại bắt đầu tự mình đi theo dõi Thi Dĩ Chương.
“Ngày đó chàng không đánh người, còn đứng ra khuyên can, chứng tỏ chàng thích được chú ý. Nam nhân mà, đều thích cảm giác được tâng bốc ngưỡng mộ. Có người chú ý chàng, trong lòng chàng ắt vui mừng. Ta phải đổi sách lược mới được. Bò giường chẳng qua là thủ đoạn hạ tiện . Ta hình bóng mình vào tận đáy lòng hắn, khiến hắn cả đời này không thể rời xa ta.”
Ta bị dáng vẻ tự cho là đúng này của nàng ta khiến cho trợn mắt há miệng.
Người bình thường, ai lại thích bị dây dưa chứ quấn quít, đi đâu cũng có một cái đuôi phiền phức bám theo chứ.
Nhưng ngoài miệng ta lại cổ vũ, “Tỷ dụng tâm lương khổ như vậy, một ngày nào đó hắn định cảm động.”
Phó Tri Hoạ gọi thợ may trong nhà đến, đặc biệt mấy bộ y phục và đạo cụ để “theo dõi” người.
Già có, trẻ có, đủ loại thân phận tam giáo cửu nàng đều chuẩn bị cả.
Kẻ khác đi theo dõi thì cốt để không ai chú ý tới mình, còn nàng ta đi theo dõi chỉ thiếu điều viết chữ “theo dõi” mặt.
Thi Dĩ Chương lập tức báo .
Khi nha dịch bắt nàng, nàng vẫn không chịu khai ra thân phận của mình.
“Ai quy định hắn đi con đường đó thì ta không được đi theo? Con đường nào chẳng dẫn tới thành Rome, sao ta phải nói cho các người biết ta định đi đâu? Con phố này đâu phải nhà hắn mở, hàng cũng không phải của hắn, tử lâu cũng vậy. Hắn có thể đi vào, thì tại sao ta lại không thế?” Nàng lớn giọng hô hào, mọi người xung quanh vây lại xem.
Thi Dĩ Chương không có cách nào, đành phải nhẫn nhịn.
Nàng về nhà kể lại hành động “vĩ đại” của mình, vẻ mặt dương dương tự đắc, “Đây gọi là ‘lạt mềm buộc chặt’, phải khiến nam nhân chú ý tới sự tồn tại của ngươi, tạo ra cơ hội mặt, lại gây chút hiểu lầm. Đồng thời, phải dựng nên hình tượng thẳng thắn, quanh minh chính đại, để chàng cảm ta hoàn toàn khác với những nữ nhân chàng từng , để trong lòng chàng một ấn tượng không thể xoá nhà. Đợi ngày ta khôi phục thân phận nữ nhân, lòng chàng đã sớm bị lay động, phát hiện từ lâu đã trúng tiếng sét ái tình với ta rồi.”
Ta không biết nên bình phẩm thế nào, đành phải lễ phép mỉm cười.
Chúc nàng một đời này được như ý nguyện.
Còn ta, ta có chuyện trọng khác cần thực hiện.
6
Để “giúp đỡ” nàng, ta âm sai tiểu tư mua một ít thơ từ bút tích của Thi Dĩ Chương đưa cho Phó Tri Hoạ.
Những thi từ đó, hoặc là viết cho ca kỹ chốn lâu, hoặc là gợi lại những bóng hồng trong các truyền cổ kim, câu chữ mượt mà, tình ý triền miên.
Phó Tri Hoạ quả nhiên ngày càng sa lầy hơn, ngây ngô tin tất cả đều ám chỉ tình tương tư mà Thi Dĩ Chương gửi riêng đến nàng.
“Chỉ hận thời cơ còn chưa tới, ta chưa thể lấy thân phận nữ nhi mà chàng. Từ xưa tới nay, nhân duyên vốn lắm gian nan, nếu không có ngược luyến cốt ghi tâm, nào có ngọt ngào cầm sắt sau này.”
Ta nàng thở than dưới trăng, vẻ mặt vừa cô đơn vừa phấn khích, khóc cười lẫn lộn.
Người nàng thích, gần trước mắt, xa tận chân trời.
Giữa hai người họ thậm chí còn tồn tại mối hệ lạ – giữa kẻ theo dõi và người bị theo dõi. Đây chẳng phải là một thứ nghiệt duyên diệu hay sao?
Nàng ôm chặt tập thơ ấy, đi tới đi lui không yên, trong lòng khổ sở suy tư, không ngừng tự phải sao mới có thể khiến tình cảm này thêm một bước, trở thành mối luyến ngàn năm khiến người cũng phải rơi lệ.
Ta vội vàng sửa sang lại sổ sách trong tay, hao hết tâm tư thế nào để nắm giữ sản nghiệp Phó gia.
Đều là tỷ muội, đã có một kẻ là não yêu đương, tất kẻ còn lại phải là óc kinh doanh.
Ân, đây là từ ngữ mới ta học được từ Phó Tri Hoạ đó.