Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Phó Tri Hoạ xông vào, giật lấy bút cùng sổ sách trong tay ta, xóa sạch tất cả.

Thật vất vả kiểm kê xong việc thu chi trong nhà, lại bị nàng phá hỏng, ta không khỏi có chút căm tức.

Nàng ta đi/ên cuồng: “Ta cuối cùng cũng biết vấn đề ở đâu. Nguyên lai chỉ có một ta diễn trò thì vô vị. Ta đã nghĩ kĩ rồi – Chúng ta phải cùng tung hứng!”

Ta khó hiểu. Vì sao phải làm chuyện thái như vậy chứ?

“Ta gả cho Thi Dĩ Chương, ngươi gả cho huynh đệ tốt của chàng. Nam nhân trước khi thành thân chắc chắn sẽ hứa hẹn một đời một kiếp một đôi người, khi cưới được về thì bạch nguyệt quang lập tức biến thành hạt cơm trắng, khẳng định sẽ nuôi dưỡng ngoại . Ngoại lợi hại còn có thể tìm đến tận cửa đuổi chính đi. Ta chắc chắn sẽ không nuốt trôi cục tức đó, ta sẽ cũng ngươi cao chạy xa bay. Không cần phu quân, cũng chẳng cần tử, chúng ta cũng vượt những ngày tháng tiêu dao, khiến cho bọn họ hối hận đến ch.ết .”

Ta ngạc đến không khép , “Vậy tỷ lao tâm khổ tứ định phải gả cho hắn làm gì?”

Phó Tri Hoa vẻ mặt ghét bỏ, “Ngươi có hiểu thế nào gọi là trải nghiệm cảm xúc không? Trước hết để chàng ta, đó ta lại hành hạ lại chàng, như vậy tạo thành cảm xúc đó. Chẳng có nói ngươi cũng không hiểu. Ngươi cứ việc nghe ta là được.”

Kết hôn ư? Đừng mơ!

Nhưng ta lại nói: “Muội nào có cái phúc khí này. Nào có ai để ý muội? Cả đời này muội coi như gái lỡ thì mà .”

Không ngờ nàng lại kích động, “Không được, ngươi phải nghe ta! Ta gả đi, ngươi cũng phải gả. Ta hoà ly ngươi cũng định phải hoà ly. Ngươi không phối hợp, làm sao ta có thể trải nghiệm cái nhân sinh đầy kích thích này? Nếu ngươi dám huỷ giấc mộng của ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu.”

Ta cố nén cảm giác muốn tát nàng một cái, “Cùng gả cùng ly, ngươi muốn Phó phủ ta từ nay về không được an ổn sao? Một nhà có hai nữ tử cùng hoà ly, thanh danh Phó gia chỉ sợ là ô uế đến không ngửi .”

Nàng ta đảo , “Quên đi, tỷ muội cùng gả đi cùng hoà ly chẳng có gì thú vị. Để ta đi tìm khuê mật của ta.”

8

Phó Tri Hoạ quả thật có vài tỷ muội thân thiết, nhưng đều là những nữ xuất thân từ những gia đình nhỏ bé nghèo khó. Bọn họ chẳng chỉ nể mặt tiền tài của Phó gia ta mà nịnh bợ lấy lòng nàng .

Nàng tìm người cùng chơi trò kích thích, tất phải bỏ ra không ít bạc.

Nghe nói cuối cùng nữ Giang cũng đáp ứng nàng, nhưng nàng ta công phu sư tử ngoạm, đòi nàng trăm lượng bạc tiền phí “phối hợp”.

Cô ả họ Giang kia tính tình lả lơi, cũng chẳng phải không thể xảy ra chuyện leo lên giường.

Mẫu thân thấy nàng tiêu tiền như , nhịn không được oán trách ta: “Sao tỷ tỷ con lại thành ra thế này? Còn con nữa, cũng chẳng khuyên nó, cứ để mặc nó làm loạn!”

Ta khuyên nhủ, “Chúng ta là thương nhân, cho dù vàng bạc trong nhà có chất thành núi thì trong người đời vẫn chẳng thể bước vào hàng danh gia vọng tộc. Tỷ tỷ mặc kệ là gả cho giới thanh lưu hay thế gia quyền quý, cuối cùng cũng đều là dựa vào danh tiếng Phó gia mà gả ra . Tỷ ấy nghĩ cho Phó gia như thế, con nào nỡ dội cho nàng gáo lạnh chứ.”

Cũng là chuyện đòi tiền, kiếp trước, miễn là Phó Tri Hoạ mở ra đòi là mẫu thân hữu cầu tất ứng, còn ta chỉ nghe được những giảng giải dông dài của mẫu thân.

Dù sao đi nữa, ta luôn bị mẫu thân ép phải nhận mức thấp .

Mẫu thân còn có thể vừa cho ta tiền ta, vừa than phiền ta tiêu xài nhiều, Phó gia ta chẳng thể chịu với lối tiêu xài này.

Phó gia có hai nữ , ta tựa như một hàng lỗ vốn.

Ta biết là muội muội, cho nên khiêm nhường, kính trưởng bối, không làm loạn không khóc nháo, cũng không ghen tị, quy quy củ củ làm một tiểu thư khuê các.

Nhưng vì như vậy, phụ thân mẫu thân cảm thấy ta hiểu chuyện, liền chẳng hề quan tâm tới ta.

lại tỷ tỷ không ngừng gây chuyện, bọn họ lại cảm thấy không thể để nàng chịu uỷ khuất.

Đời này, ta không thể để bọn họ tiếp tục coi ta như vô hình nữa.

Nỗi đau cắt da cắt thịt, ch/ết không nhắm , chắc chắn không thể dồn lên người ta!

Mẫu thân thấy không nói được ta, chỉ đành nhỏ nhẹ hỏi Phó Tri Hoạ: “Con cần nhiều bạc như vậy làm gì?”

Phó Tri Hoạ đắc ý trả , “Con với Thi Dĩ Chương sớm hay muộn cũng sẽ thành thân, cho nên trước tiên con phải chuẩn bị một hôn thật long trọng. Con không muốn cử hành trong phủ, mà phải là một hôn , ngay bên dòng thác chảy từ núi xuống, dưới bầu xanh thẳm, để mọi người chứng kiến tình yêu vĩ đại của chúng con.”

Mẫu thân vốn chẳng mấy khi ra khỏi cửa, cũng không giao tiếp buôn bán, nhưng đầu óc vẫn coi như minh mẫn, nghe vậy thì hoảng hốt hỏi: “Con đã tiêu bao nhiêu tiền rồi?”

9

Phó Tri Hoạ tìm khuê mật muốn cùng gả đi, phàm là có đầu óc thì đều cự .

nữ Giang đã đồng ý với nàng, kì thật là một lừa đảo.

Nàng ta cầm hai ngàn lượng bạc tiền đặt cọc, chuẩn bị cùng người kia bỏ trốn.

Tiền đó tất không lấy về được nữa. Mẫu thân khóc lóc kêu , phụ thân thì thở dài oán thán.

Cha ta vốn xuất thân từ dòng dõi thương nhân đại phú, tổ tiên bên ngoại của mẫu thân cũng chẳng kém cạnh.

Hơn nữa, bên nhà thân nương của mẫu thân còn có hai người bá phụ ngang , đối không để muội muội phải chịu nửa điểm uỷ khuất.

Phụ thân sợ tổ phụ, sợ bá phụ, đối với mẫu thân từ trước tới nay luôn nói gì nghe nấy.

Phụ thân nhìn như tự do, nhưng thực chất xung quanh đều có người mẫu thân an bài xung quanh giám .

Ta nói với phụ thân, “Phụ thân, chuyện Phó gia phụ thân không thể không quản, đó vốn là sản nghiệp của ngoại tổ gia. Hiện giờ tỷ tỷ tiêu tiền như , mẫu thân lại không quản được nàng. Sao phụ thân có thể nhẫn tâm nhìn Phó gia cứ như thế bị huỷ hoại? Người phải ra tay cứu lấy chúng ta.”

Phụ thân sợ thê tử hơn nửa đời người, tuy trong lòng có chút không cam, nhưng cũng bất lực. Bao nhiêu dã tâm xưa, đã sớm bị tháng mài mòn.

Ta tuy đã chỉnh lý lại vài quyển sổ sách, nhưng cũng chẳng thật sự tìm được điều gì hữu ích.

Ta buộc phải tìm một con đường đột phá từ chỗ phụ thân.

7

Phó Tri Hoạ xông vào, giật lấy bút cùng sổ sách trong tay ta, xóa sạch tất cả.

Thật vất vả kiểm kê xong việc thu chi trong nhà, lại bị nàng phá hỏng, ta không khỏi có chút căm tức.

Nàng ta đi/ên cuồng: “Ta cuối cùng cũng biết vấn đề ở đâu. Nguyên lai chỉ có một ta diễn trò thì vô vị. Ta đã nghĩ kĩ rồi – Chúng ta phải cùng tung hứng!”

Ta khó hiểu. Vì sao phải làm chuyện thái như vậy chứ?

“Ta gả cho Thi Dĩ Chương, ngươi gả cho huynh đệ tốt của chàng. Nam nhân trước khi thành thân chắc chắn sẽ hứa hẹn một đời một kiếp một đôi người, khi cưới được về thì bạch nguyệt quang lập tức biến thành hạt cơm trắng, khẳng định sẽ nuôi dưỡng ngoại . Ngoại lợi hại còn có thể tìm đến tận cửa đuổi chính đi. Ta chắc chắn sẽ không nuốt trôi cục tức đó, ta sẽ cũng ngươi cao chạy xa bay. Không cần phu quân, cũng chẳng cần tử, chúng ta cũng vượt những ngày tháng tiêu dao, khiến cho bọn họ hối hận đến ch.ết .”

Ta ngạc đến không khép , “Vậy tỷ lao tâm khổ tứ định phải gả cho hắn làm gì?”

Phó Tri Hoa vẻ mặt ghét bỏ, “Ngươi có hiểu thế nào gọi là trải nghiệm cảm xúc không? Trước hết để chàng ta, đó ta lại hành hạ lại chàng, như vậy tạo thành cảm xúc đó. Chẳng có nói ngươi cũng không hiểu. Ngươi cứ việc nghe ta là được.”

Kết hôn ư? Đừng mơ!

Nhưng ta lại nói: “Muội nào có cái phúc khí này. Nào có ai để ý muội? Cả đời này muội coi như gái lỡ thì mà .”

Không ngờ nàng lại kích động, “Không được, ngươi phải nghe ta! Ta gả đi, ngươi cũng phải gả. Ta hoà ly ngươi cũng định phải hoà ly. Ngươi không phối hợp, làm sao ta có thể trải nghiệm cái nhân sinh đầy kích thích này? Nếu ngươi dám huỷ giấc mộng của ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu.”

Ta cố nén cảm giác muốn tát nàng một cái, “Cùng gả cùng ly, ngươi muốn Phó phủ ta từ nay về không được an ổn sao? Một nhà có hai nữ tử cùng hoà ly, thanh danh Phó gia chỉ sợ là ô uế đến không ngửi .”

Nàng ta đảo , “Quên đi, tỷ muội cùng gả đi cùng hoà ly chẳng có gì thú vị. Để ta đi tìm khuê mật của ta.”

8

Phó Tri Hoạ quả thật có vài tỷ muội thân thiết, nhưng đều là những nữ xuất thân từ những gia đình nhỏ bé nghèo khó. Bọn họ chẳng chỉ nể mặt tiền tài của Phó gia ta mà nịnh bợ lấy lòng nàng .

Nàng tìm người cùng chơi trò kích thích, tất phải bỏ ra không ít bạc.

Nghe nói cuối cùng nữ Giang cũng đáp ứng nàng, nhưng nàng ta công phu sư tử ngoạm, đòi nàng trăm lượng bạc tiền phí “phối hợp”.

Cô ả họ Giang kia tính tình lả lơi, cũng chẳng phải không thể xảy ra chuyện leo lên giường.

Mẫu thân thấy nàng tiêu tiền như , nhịn không được oán trách ta: “Sao tỷ tỷ con lại thành ra thế này? Còn con nữa, cũng chẳng khuyên nó, cứ để mặc nó làm loạn!”

Ta khuyên nhủ, “Chúng ta là thương nhân, cho dù vàng bạc trong nhà có chất thành núi thì trong người đời vẫn chẳng thể bước vào hàng danh gia vọng tộc. Tỷ tỷ mặc kệ là gả cho giới thanh lưu hay thế gia quyền quý, cuối cùng cũng đều là dựa vào danh tiếng Phó gia mà gả ra . Tỷ ấy nghĩ cho Phó gia như thế, con nào nỡ dội cho nàng gáo lạnh chứ.”

Cũng là chuyện đòi tiền, kiếp trước, miễn là Phó Tri Hoạ mở ra đòi là mẫu thân hữu cầu tất ứng, còn ta chỉ nghe được những giảng giải dông dài của mẫu thân.

Dù sao đi nữa, ta luôn bị mẫu thân ép phải nhận mức thấp .

Mẫu thân còn có thể vừa cho ta tiền ta, vừa than phiền ta tiêu xài nhiều, Phó gia ta chẳng thể chịu với lối tiêu xài này.

Phó gia có hai nữ , ta tựa như một hàng lỗ vốn.

Ta biết là muội muội, cho nên khiêm nhường, kính trưởng bối, không làm loạn không khóc nháo, cũng không ghen tị, quy quy củ củ làm một tiểu thư khuê các.

Nhưng vì như vậy, phụ thân mẫu thân cảm thấy ta hiểu chuyện, liền chẳng hề quan tâm tới ta.

lại tỷ tỷ không ngừng gây chuyện, bọn họ lại cảm thấy không thể để nàng chịu uỷ khuất.

Đời này, ta không thể để bọn họ tiếp tục coi ta như vô hình nữa.

Nỗi đau cắt da cắt thịt, ch/ết không nhắm , chắc chắn không thể dồn lên người ta!

Mẫu thân thấy không nói được ta, chỉ đành nhỏ nhẹ hỏi Phó Tri Hoạ: “Con cần nhiều bạc như vậy làm gì?”

Phó Tri Hoạ đắc ý trả , “Con với Thi Dĩ Chương sớm hay muộn cũng sẽ thành thân, cho nên trước tiên con phải chuẩn bị một hôn thật long trọng. Con không muốn cử hành trong phủ, mà phải là một hôn , ngay bên dòng thác chảy từ núi xuống, dưới bầu xanh thẳm, để mọi người chứng kiến tình yêu vĩ đại của chúng con.”

Mẫu thân vốn chẳng mấy khi ra khỏi cửa, cũng không giao tiếp buôn bán, nhưng đầu óc vẫn coi như minh mẫn, nghe vậy thì hoảng hốt hỏi: “Con đã tiêu bao nhiêu tiền rồi?”

9

Phó Tri Hoạ tìm khuê mật muốn cùng gả đi, phàm là có đầu óc thì đều cự .

nữ Giang đã đồng ý với nàng, kì thật là một lừa đảo.

Nàng ta cầm hai ngàn lượng bạc tiền đặt cọc, chuẩn bị cùng người kia bỏ trốn.

Tiền đó tất không lấy về được nữa. Mẫu thân khóc lóc kêu , phụ thân thì thở dài oán thán.

Cha ta vốn xuất thân từ dòng dõi thương nhân đại phú, tổ tiên bên ngoại của mẫu thân cũng chẳng kém cạnh.

Hơn nữa, bên nhà thân nương của mẫu thân còn có hai người bá phụ ngang , đối không để muội muội phải chịu nửa điểm uỷ khuất.

Phụ thân sợ tổ phụ, sợ bá phụ, đối với mẫu thân từ trước tới nay luôn nói gì nghe nấy.

Phụ thân nhìn như tự do, nhưng thực chất xung quanh đều có người mẫu thân an bài xung quanh giám .

Ta nói với phụ thân, “Phụ thân, chuyện Phó gia phụ thân không thể không quản, đó vốn là sản nghiệp của ngoại tổ gia. Hiện giờ tỷ tỷ tiêu tiền như , mẫu thân lại không quản được nàng. Sao phụ thân có thể nhẫn tâm nhìn Phó gia cứ như thế bị huỷ hoại? Người phải ra tay cứu lấy chúng ta.”

Phụ thân sợ thê tử hơn nửa đời người, tuy trong lòng có chút không cam, nhưng cũng bất lực. Bao nhiêu dã tâm xưa, đã sớm bị tháng mài mòn.

Ta tuy đã chỉnh lý lại vài quyển sổ sách, nhưng cũng chẳng thật sự tìm được điều gì hữu ích.

Ta buộc phải tìm một con đường đột phá từ chỗ phụ thân.

Tùy chỉnh
Danh sách chương