Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Mẹ chồng biện giải: “Một tôi bật điều hòa ở phòng khách, lãng phí quá.”
“Vậy bà cứ nhịn ! Con trai lớn ngần rồi, bà còn nằm chung giường với nó, ra gì không?”
Mẹ chồng không nói gì . Tôi cũng mặc kệ họ cãi nhau thế nào, dù sao tôi cũng đã giải thích rõ ràng rồi.
Từ khi bắt , cuộc sống của tôi đã quy luật. Buổi sáng đúng giờ thức dậy , tan về , ăn cơm xong phòng ngủ, đóng cửa dưỡng .
Lý Diên Minh mỗi ngày bố anh ta ép bếp giúp đỡ.
Tôi cũng thỉnh thoảng sai bảo anh ta: “Lý Diên Minh, gọt cho em quả táo.”
“Lý Diên Minh, rót cho em cốc nước.”
“Lý Diên Minh, quần áo của em giặt chưa?”
“…”
Bao nhiêu năm nay, mẹ chồng tôi thầu hết cả mọi việc , người đàn ông trong việc đều như phế vật.
Lý Diên Minh mươi mấy tuổi rồi, vẫn cơm bưng nước rót.
Rõ ràng không phải công tử giàu, lại còn được chiều chuộng hơn cả công tử bột.
cải tạo một anh chàng bám váy mẹ như vậy thành một người lao động thể tự kiếm sống, không phải một dễ dàng.
Cho nên anh ta bắt luôn phàn nàn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Tôi cất cao giọng quát lớn: “Hành động!”
Anh ta , vội vàng ném điện thoại xuống hầu hạ tôi.
Lý Diên Minh từ nhỏ đã bố anh ta ám ảnh, hôm đó tôi lại dùng con d.a.o dọa cho anh ta thêm một tầng ám ảnh thứ , cho nên anh ta chỉ thể ngoan ngoãn nghe lời.
Mẹ chồng tôi rất bất mãn với tôi, cảm tôi không nên sai bảo con trai bà.
Bà ta định lén dạy dỗ tôi sau lưng bố chồng: “Khinh Khinh, chúng ta đàn bà, phải biết thông cảm cho đàn ông…”
Tôi không khách khí ngắt lời bà ta: “Nếu bà cháu trai của bà bình an chào đời, quản của tôi và Lý Diên Minh, ra ngoài !”
Mẹ chồng lẩm bẩm rồi ra ngoài.
Bố chồng vẫn thích động tay động chân với mẹ chồng.
Tuy tôi không thông cảm cho việc mẹ chồng , nhưng tôi cũng không bố chồng ở mưa gió như vậy.
Tôi bình tĩnh nói tâm sự với bố chồng: “Bố à, lúc nãy bố tát mẹ một cái, con cả , con cảm nhi cũng .”
Mẹ chồng mặt sưng đỏ nói: “Không khoa trương thế đâu, lúc tôi mang Lý Diên Minh, bố nó còn đá bụng tôi, Lý Diên Minh chẳng phải vẫn khỏe mạnh đó sao?”
Tôi bực nói: “Bà đáng đời! Nhưng tôi không con của tôi . Còn vài tháng , tôi sẽ sinh em bé, nếu thường xuyên ông bà, nó sẽ sợ hãi. Tôi sợ sau nó lớn lên nhát gan giống Lý Diên Minh, người chỉ cần lớn tiếng một chút thôi, nó cũng sợ tè ra quần.”
Mẹ chồng tôi sốt ruột bịt miệng tôi lại: “Con nói , mau dừng !”
Bố chồng giận: “Diệp Khinh Khinh, tưởng rằng mang một đứa con, thể cưỡi lên tôi mà ị. giữa tôi và vợ tôi, còn chưa lượt chỉ tay năm ngón!”
Tôi hất tay mẹ chồng ra, đứng dậy nói: “Nếu môi trường sống của con tôi không tốt, tôi không sinh nó ra.”
Tôi quay người .
Bố chồng quát: “Đứng lại! Tôi nói cho biết, trong bụng dòng giống của họ Lý tôi, động nó, tôi sẽ không tha cho !”
Tôi quay người ông ta: “Vậy tôi cũng nói cho ông biết, ông còn người, tôi lập phá , ly hôn với Lý Diên Minh!”
Ông ta đập bàn một cái: “ !”
Tôi cũng đập mạnh xuống bàn: “Ông cứ thử xem! Xem tôi không!”
Lần tiên, uy nghiêm của bố chồng trong gia đình thách thức, ông ta trợn mắt trừng tròng.
Mẹ chồng vội vàng chạy bên cạnh ông ta, vuốt n.g.ự.c cho ông ta: “ , nó nói bậy đó, nó không đâu. Nếu nó bỏ đứa bé, Lý Diên Minh sẽ không tha cho nó.”
Bố chồng giơ tay lên định tát bà ta: “Đều tại cái thứ tiện nhân bà…”
Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống, ông ta quay tôi.
tôi lạnh lùng trừng mắt ông ta, ông ta tát một cái xuống bàn trà gầm lên: “Cút!”
Tôi nói: “To tiếng quá cũng sẽ em bé .”
Mẹ chồng cầu xin tôi: “Khinh Khinh, con nói !”
Tôi cười lạnh: “Còn người, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Sắc mặt của bố chồng khó coi vô cùng.
Tôi không quan tâm họ , quay người về phòng của .
Lý Diên Minh theo , cười hì hì: “Vợ ơi, em giỏi quá.”
Tôi buồn cười: “Giỏi hơn cả cầm d.a.o c.h.é.m anh à?”
Anh ta xấu hổ sờ sờ cổ: “ đó không nói , em nghe anh nói , bố anh hung lắm, may mà em đang mang , nếu không, em uy h.i.ế.p ông ấy như vậy, ông ấy nhất định em.”
Tôi cười lạnh: “Vậy tôi sẽ tống ông ta tù!”
“Không được!” Anh ta lập ngăn cản tôi, “Nếu em báo cảnh sát, bố anh sẽ mất việc.”
“Vậy ông ta tốt nhất chọc tôi.”
“Sau em chọc ông ấy được.”
Những ngày sau đó, bố chồng quả thực đã thu liễm hơn rất nhiều. Ít nhất, ông ta không còn mẹ chồng trước mặt tôi , cũng không nghe ông ta gầm thét.
Đôi khi buổi sáng, vẫn sẽ mặt mẹ chồng sưng đỏ, nhưng tôi không quản được.

Tùy chỉnh
Danh sách chương