Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Từ tôi chẳng có bạn, Lý Diệc cũng thế. Chúng tôi là trẻ mồ côi, lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện.

Anh ấy hồi đáng ghét hơn tôi nhiều, ít nói, lại hung dữ, bọn trẻ cùng tuổi đều sợ anh.

Quan trọng hơn, anh nhát gan, đúng là khổ sở.

Thế nên chẳng ai muốn anh cả.

Tôi thì khác, tôi nói nhiều, lại dễ thương vô đối, nhiều người muốn tôi. Nhưng tôi không chịu.

Tôi với Lý Diệc là bạn, tôi hứa sẽ che chở cho anh, chúng tôi không thể xa nhau.

là… tôi cũng chẳng được

Lớn chút nữa thì khác. Anh ấy bỗng cao vổng lên, cũng không xấu xí .

Quan trọng là anh thông minh quá mức!

Mỗi kỳ thi đều đứng top đầu, một anh chàng vừa ngầu vừa đẹp lại học giỏi ở đúng là khiến các cô gái mê mệt!

Bọn con gái thi nhau nhét thư tình, cặp sách anh nhét không nổi.

Còn tôi?

Thời dậy thì tôi hơi mũm mĩm, tròn vo, vẫn nói nhiều !

Cũng có người tôi, nhưng… chẳng ai gửi thư tình cả.

Chắc tôi ghen tị với anh, nên việc tôi mỗi ngày là trên đường về cô nhi viện, mở thư tình của mấy cô gái gửi anh ra, đọc to lên!

Muốn anh ngượng!

Ai ngờ tai anh chẳng đỏ tí nào, chán chết. Thế là tôi không đọc nữa.

…..

Chúng tôi dần thành những đứa trẻ lớn cô nhi viện.

Tất nhiên, việc phải làm cũng nhiều hơn.

Mùa đông lạnh buốt, ra là khói trắng, lạnh đến run người.

Tôi chỉ biết quấn khăn của Lý Diệc, ngồi ở cửa nhìn anh bận rộn. Tôi cũng muốn giúp, thật đấy!

Nhưng anh không cho! Còn hung dữ với tôi!

Chán!

Chán rồi!

Rồi chúng tôi cùng lên cấp ba, thư tình gửi anh càng nhiều.

Đủ kiểu cô gái xinh đẹp, tôi nhìn hoa cả mắt.

Tôi ghé sát hỏi: Lý Diệc, anh có muốn yêu đương không?

Nhìn xem! Bao nhiêu cô gái xinh, không ai sao?

Anh đầu khỏi sách, trừng tôi một cái, chẳng nói gì.

Hai ngày sau, cơm tôi ăn toàn mặn chát, còn bọn trẻ khác thì bình .

Tôi thắc mắc, ai rảnh thế, chỉ bỏ muối vào cơm tôi?

Tình cờ Lý Diệc làm việc ở bếp cô nhi viện, tôi chạy đi hỏi: Sao chỉ có cơm của em mặn thôi ?

Mặn à? Anh chẳng đầu, vừa dọn phòng vừa hỏi.

Mặn chứ! Tôi trả lời nghiêm .

Anh ăn thử xem? Tôi sợ anh nghĩ tôi kiếm chuyện.

Rảnh à? Anh đầu từ đống bài tập, nhìn tôi nghiêm .

Rảnh à?

[…] Rảnh cái đầu anh!

Thành tích học của tôi không tốt, nói thẳng ra là… tệ.

Mỗi lần công bố điểm, cô chủ nhiệm nhìn tôi là đầu bốc khói, toàn bị tôi chọc .

Ngược lại, điểm của Lý Diệc tốt đến kinh ngạc!

Tôi không phục! Cùng lớn lên một chỗ, sao anh hơn tôi?

Tôi bực mình, lén lấy bài thi của anh nghiên cứu, xem mãi chẳng gì!

!

Rồi một ngày anh hiện, chắc tôi quá làm bài thi anh nhăn nhúm. Tôi không cố ý, chỉ là không hiểu nổi, nghiên cứu nên lỡ tay thôi.

Anh chẳng giận, chỉ dịu dàng nhìn tôi, xoa đầu tôi, bất đắc dĩ nói: Hỏi anh chẳng phải xong sao, ngốc!

Từ hôm đó, mỗi tối anh kèm tôi học. Lớp bổ bên ngoài đắt đỏ, chỉ dạy một môn.

Còn tôi thì khác, tôi có Lý Diệc! Môn nào anh cũng kèm!

anh cái gì cũng giỏi!

Nhờ anh kiên trì, tôi chắc chắn đạt điểm khá, tuy không vào đại học top đầu, nhưng cũng không đến nỗi thất nghiệp.

Tôi hài lòng, Lý Diệc hình cũng thế, anh thức đêm chọn cho tôi.

Gần anh, tôi chẳng ý kiến.

Chúng tôi vốn hứa mãi bên nhau .

Đại học khó khăn, học khó xoay sở, nên sau giờ học tôi tranh thủ đi làm .

Việc lặt vặt, kiếm được ít ỏi.

Có hôm lớp nhiều, tôi ở lại làm ca đêm, sáng sớm chạy về học.

Lý Diệc ít đến, anh cũng bận, làm gia sư liên tục, chẳng kịp ăn.

Nhưng… có vẻ anh kiếm được nhiều hơn tôi, tôi cũng không rõ .

Anh luôn giỏi giang!

, mỗi lần tôi làm ca đêm, anh đều đến.

Mỗi tối, anh ở bên tôi.

Ngắm bầu trời không sao.

Đón khách say xỉn.

Nghe nhạc đi lại.

Đêm là thời gian trời cho để , để mọi người dám nói những điều ban ngày không dám.

Anh muốn yêu đương không? Tôi tránh người khác, thì thầm hỏi anh.

Cái đầu gỗ này chắc cuối cùng cũng hiểu, tình yêu đẹp !

Lý Diệc nhìn vào mắt tôi, nói: Với em thì muốn!

Tôi lườm anh, không với tôi thì với ai, đợi anh bao lâu rồi!

May … trong mắt anh vẫn chỉ có tôi.

Nói thừa!

Không thì móc mắt anh ra!

Yêu nhau chẳng khác là bao, chỉ khác là tôi đường hoàng dùng bạn đóng học .

Bạn thông minh, làm cuộc tôi dễ hơn, không chỉ đóng học , còn dư thuê chung.

, nhìn một cái là hết.

Nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ.

Nghĩ lại, cuộc hai người chẳng khác cô nhi viện là mấy…

Vẫn là anh nấu cơm, giặt đồ, dọn .

Chỉ khi anh từ phía sau luồn tay vào áo tôi, tôi mới có gì đó khác!

So với chỉ nhìn anh làm việc, tôi có vai trò: an ủi anh sau khi làm việc vất vả.

Mỏi hết lưng!

Đồ cầm thú!

Từ tôi chẳng có bạn, Lý Diệc cũng thế. Chúng tôi là trẻ mồ côi, lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện.

Anh ấy hồi đáng ghét hơn tôi nhiều, ít nói, lại hung dữ, bọn trẻ cùng tuổi đều sợ anh.

Quan trọng hơn, anh nhát gan, đúng là khổ sở.

Thế nên chẳng ai muốn anh cả.

Tôi thì khác, tôi nói nhiều, lại dễ thương vô đối, nhiều người muốn tôi. Nhưng tôi không chịu.

Tôi với Lý Diệc là bạn, tôi hứa sẽ che chở cho anh, chúng tôi không thể xa nhau.

là… tôi cũng chẳng được

Lớn chút nữa thì khác. Anh ấy bỗng cao vổng lên, cũng không xấu xí .

Quan trọng là anh thông minh quá mức!

Mỗi kỳ thi đều đứng top đầu, một anh chàng vừa ngầu vừa đẹp lại học giỏi ở đúng là khiến các cô gái mê mệt!

Bọn con gái thi nhau nhét thư tình, cặp sách anh nhét không nổi.

Còn tôi?

Thời dậy thì tôi hơi mũm mĩm, tròn vo, vẫn nói nhiều !

Cũng có người tôi, nhưng… chẳng ai gửi thư tình cả.

Chắc tôi ghen tị với anh, nên việc tôi mỗi ngày là trên đường về cô nhi viện, mở thư tình của mấy cô gái gửi anh ra, đọc to lên!

Muốn anh ngượng!

Ai ngờ tai anh chẳng đỏ tí nào, chán chết. Thế là tôi không đọc nữa.

…..

Chúng tôi dần thành những đứa trẻ lớn cô nhi viện.

Tất nhiên, việc phải làm cũng nhiều hơn.

Mùa đông lạnh buốt, ra là khói trắng, lạnh đến run người.

Tôi chỉ biết quấn khăn của Lý Diệc, ngồi ở cửa nhìn anh bận rộn. Tôi cũng muốn giúp, thật đấy!

Nhưng anh không cho! Còn hung dữ với tôi!

Chán!

Chán rồi!

Rồi chúng tôi cùng lên cấp ba, thư tình gửi anh càng nhiều.

Đủ kiểu cô gái xinh đẹp, tôi nhìn hoa cả mắt.

Tôi ghé sát hỏi: Lý Diệc, anh có muốn yêu đương không?

Nhìn xem! Bao nhiêu cô gái xinh, không ai sao?

Anh đầu khỏi sách, trừng tôi một cái, chẳng nói gì.

Hai ngày sau, cơm tôi ăn toàn mặn chát, còn bọn trẻ khác thì bình .

Tôi thắc mắc, ai rảnh thế, chỉ bỏ muối vào cơm tôi?

Tình cờ Lý Diệc làm việc ở bếp cô nhi viện, tôi chạy đi hỏi: Sao chỉ có cơm của em mặn thôi ?

Mặn à? Anh chẳng đầu, vừa dọn phòng vừa hỏi.

Mặn chứ! Tôi trả lời nghiêm .

Anh ăn thử xem? Tôi sợ anh nghĩ tôi kiếm chuyện.

Rảnh à? Anh đầu từ đống bài tập, nhìn tôi nghiêm .

Rảnh à?

[…] Rảnh cái đầu anh!

Thành tích học của tôi không tốt, nói thẳng ra là… tệ.

Mỗi lần công bố điểm, cô chủ nhiệm nhìn tôi là đầu bốc khói, toàn bị tôi chọc .

Ngược lại, điểm của Lý Diệc tốt đến kinh ngạc!

Tôi không phục! Cùng lớn lên một chỗ, sao anh hơn tôi?

Tôi bực mình, lén lấy bài thi của anh nghiên cứu, xem mãi chẳng gì!

!

Rồi một ngày anh hiện, chắc tôi quá làm bài thi anh nhăn nhúm. Tôi không cố ý, chỉ là không hiểu nổi, nghiên cứu nên lỡ tay thôi.

Anh chẳng giận, chỉ dịu dàng nhìn tôi, xoa đầu tôi, bất đắc dĩ nói: Hỏi anh chẳng phải xong sao, ngốc!

Từ hôm đó, mỗi tối anh kèm tôi học. Lớp bổ bên ngoài đắt đỏ, chỉ dạy một môn.

Còn tôi thì khác, tôi có Lý Diệc! Môn nào anh cũng kèm!

anh cái gì cũng giỏi!

Nhờ anh kiên trì, tôi chắc chắn đạt điểm khá, tuy không vào đại học top đầu, nhưng cũng không đến nỗi thất nghiệp.

Tôi hài lòng, Lý Diệc hình cũng thế, anh thức đêm chọn cho tôi.

Gần anh, tôi chẳng ý kiến.

Chúng tôi vốn hứa mãi bên nhau .

Đại học khó khăn, học khó xoay sở, nên sau giờ học tôi tranh thủ đi làm .

Việc lặt vặt, kiếm được ít ỏi.

Có hôm lớp nhiều, tôi ở lại làm ca đêm, sáng sớm chạy về học.

Lý Diệc ít đến, anh cũng bận, làm gia sư liên tục, chẳng kịp ăn.

Nhưng… có vẻ anh kiếm được nhiều hơn tôi, tôi cũng không rõ .

Anh luôn giỏi giang!

, mỗi lần tôi làm ca đêm, anh đều đến.

Mỗi tối, anh ở bên tôi.

Ngắm bầu trời không sao.

Đón khách say xỉn.

Nghe nhạc đi lại.

Đêm là thời gian trời cho để , để mọi người dám nói những điều ban ngày không dám.

Anh muốn yêu đương không? Tôi tránh người khác, thì thầm hỏi anh.

Cái đầu gỗ này chắc cuối cùng cũng hiểu, tình yêu đẹp !

Lý Diệc nhìn vào mắt tôi, nói: Với em thì muốn!

Tôi lườm anh, không với tôi thì với ai, đợi anh bao lâu rồi!

May … trong mắt anh vẫn chỉ có tôi.

Nói thừa!

Không thì móc mắt anh ra!

Yêu nhau chẳng khác là bao, chỉ khác là tôi đường hoàng dùng bạn đóng học .

Bạn thông minh, làm cuộc tôi dễ hơn, không chỉ đóng học , còn dư thuê chung.

, nhìn một cái là hết.

Nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ.

Nghĩ lại, cuộc hai người chẳng khác cô nhi viện là mấy…

Vẫn là anh nấu cơm, giặt đồ, dọn .

Chỉ khi anh từ phía sau luồn tay vào áo tôi, tôi mới có gì đó khác!

So với chỉ nhìn anh làm việc, tôi có vai trò: an ủi anh sau khi làm việc vất vả.

Mỏi hết lưng!

Đồ cầm thú!

Tùy chỉnh
Danh sách chương