Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu tôi gặp người đàn ông , anh trông tiều tụy, cổ tay quấn băng dày, mặt trắng bệch, xám xịt như đã .
Anh lặng lẽ đứng cổng cô nhi viện, như nhìn xuyên qua cổng vào thứ gì .
Lúc ấy tôi chưa phải Lý Luyến, là Tiểu Thập, đứa thứ mười vào cô nhi viện lứa cùng tuổi, nên viện trưởng gọi tôi là Tiểu Thập.
Tôi anh đáng sợ, cảm giác ấy bùng lên chạm anh. Tôi đứng bật dậy, vào , hai bước thì nhớ ra, quay kéo Tiểu Mộc Đầu ngồi im.
Mộc Đầu! Tôi giận dữ mắng cậu ấy!
Tiểu Mộc Đầu rõ ràng ngơ ngác, nhưng lảo đảo tôi.
Tôi vừa vừa ngoái nhìn, chẳng may đ.â.m sầm vào người.
Ôi! gì thế, hấp tấp thế!
Viện trưởng là người nói to, nghe viện trưởng bao năm, to giọng.
cúi xuống phủi bụi cho tôi, miệng lẩm bẩm: Đừng lúc nào cũng vội vàng, rồi…
Tôi rung đùi, cúi xuống nói với cổng có người lạ, nhìn như muốn trẻ con!
Tôi lanh lợi lắm, lớp phòng chống tôi đứng nhất lớp cơ!
Viện trưởng tròn , đẩy tôi vào nhà, còn mình bước ra .
tiện tay lấy trừ cỏ cổng để phòng thân. cũ lắm, viện trưởng tiếc chẳng chịu vứt, tôi hay cười lưng keo kiệt.
Anh viện lén nói với tôi, là dụng cụ anh cả xuất sắc nhất viện từng dùng.
Viện trưởng thương anh, anh ở viện lâu nhất, giữ kỷ niệm, chẳng dùng nữa.
Người ta phải giữ chút kỷ niệm chứ.
Vì anh cả… lâu lắm không về.
Tôi nghĩ anh ấy vô tâm, để cho viện trưởng, đúng là chẳng ra gì!
Anh bịt miệng tôi, đừng nói nữa: Vợ anh cả mất rồi, nên anh ấy không thường lui tới. Nghe nói vợ anh ấy cũng ở cô nhi viện, hai người đều đáng thương.
Tôi bĩu môi, người c.h.ế.t vì , thôi tôi im.
Nhưng lòng lén mắng anh cả là đồ keo kiệt!
Viện trưởng tôi dắt Tiểu Mộc Đầu vào nhà, tôi mà nghe mới lạ. Tôi nép cửa, thò đầu ra, tò mò nhìn viện trưởng định đánh bại kẻ thế nào!
Nhưng nhìn mãi, kịch bản lệch hẳn.
Lúc đầu viện trưởng hùng hổ, nhưng người đàn ông, vứt , ôm chầm lấy kẻ tiều tụy, bật khóc .
Nhìn như gặp con trai bao năm cách.
Tôi oan ức, sao biết kẻ là anh cả năm xưa? Chẳng phải xuất sắc sao, trông chẳng giống!
lòng tôi mắng anh ấy là đồ lừa đảo!
Từ anh cả vào viện, anh ấy ít nói, trả lời viện trưởng hỏi.
Nhưng anh ấy giúp việc, tôi vui, vì anh nấu ăn ngon, ngon hơn cả đầu bếp và viện trưởng!
một điểm dở… viện trưởng ít để anh ấy nấu.
Nên tôi hiếm được ăn, lòng không vui, nhưng chẳng dám kêu trước mặt viện trưởng.
Anh cả ở viện một thời gian, ít nói, anh ấy gần như thành người của viện.
Tôi nghĩ… này không nói xấu anh ấy nữa.
Tôi nhanh chóng hối hận, vì anh ấy là tên lừa đảo!
Anh cả tự tử!
Hôm to, anh ấy nhìn cửa sổ rất lâu, bất động.
Tôi nhìn anh, gì khác lạ. Lúc ấy tôi còn nhỏ, chẳng biết dấu hiệu của , chẳng hiểu lòng can đảm đối diện .
Tôi … hơi sợ.
Nên anh ấy ra , tôi , không tôi, còn Tiểu Mộc Đầu.
tôi né vũng nước, anh, sợ bị phát hiện. tôi anh lên xe buýt, đến tiệm hoa, anh xách bó hướng dương ra, khóe miệng như đang cười.
là lần đầu tôi anh cười.
to, sương mù mịt, nhìn chẳng rõ.
Nhưng tôi chắc anh ấy cười, vui lắm.
, anh bộ, thật .
Tôi nghĩ, có anh ấy là kẻ , phát hiện tôi, định bán ở nơi vắng vẻ!
Đang do dự, Tiểu Mộc Đầu kéo áo tôi, thì thầm: Nghĩa trang.
Tôi giật mình, đúng là nghĩa trang phía trước.
Tôi và Tiểu Mộc Đầu lén trốn, nhìn anh từ .
Tôi nghĩ lát nữa anh về, tôi lén , kịp ăn tối.
Chờ mãi, lâu đến chân tôi tê.
chưa tạnh, không khí lạnh buốt.
Chẳng biết có phải tại nghĩa trang, tôi m.á.u mình cũng lạnh.
Tôi định gọi anh ấy, nhưng cảnh trước tôi đỏ hoe .
Chẳng biết anh ấy lấy d.a.o đâu ra, rạch mạnh cổ tay đã băng bó, m.á.u chảy không ngừng, nhưng anh bất động, như chấp nhận số phận.
Tôi không bước nổi, như bị đóng băng, há miệng chẳng phát ra tiếng.
Tiểu Mộc Đầu kéo mạnh tôi, hét bên tai: Mau qua , nếu không anh ấy c.h.ế.t mất!
Tôi gọi người, cậu gọi anh ấy!
Tiểu Mộc Đầu , tôi mới hoàn hồn. Máu anh chảy vào kẽ đá xanh.