Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố trừng : “ cái gì? Ba ngàn ? không đi cướp luôn đi? Tôi không ăn không uống mười năm cũng chỉ được ba ngàn thôi. Điên rồi! đúng điên rồi! Không thể hiểu nổi!”
“Nếu tôi không , anh sẽ không với tôi nữa à? Lý Huệ, thật không ngờ lại tham tiền vậy.”
“Không.” Giọng mẹ bình thản, “ nhân tôi quyết rồi. Nếu anh không , tôi sẽ đồn công an tố cáo anh lăng nhăng quan hệ nam nữ. Anh đừng quên, phiếu nằm viện của bệnh viện thành phố anh điền thân phận bố của Tử Thông đó, anh không chỉ lăng nhăng quan hệ nam nữ, có riêng nữa.”
Bố nhất thời cứng họng, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh: “Lý Huệ, nhất định phải làm mọi chuyện mức không thể cứu vãn được ?”
“Phải.” Mẹ gật đầu.
“Anh về bạc với Cố Tiểu Mai đi. Nếu , khi tôi có thể phối hợp với các anh chị một chút, để các anh chị kết không bị ta ra vào. Bằng không, đừng ai được yên ổn cả nhé.”
Bố tức giận bỏ đi, một thức ăn ngon lành chẳng ăn được mấy miếng.
Mẹ đuổi theo sau gọi với: “Cả tiền bữa cơm anh cũng phải trả đó.”
Quay đầu lại giải thích với tôi: “Đã rồi, có thể để anh ta ăn không.”
Tôi hoàn toàn .
Cuối cùng, bố mẹ vẫn .
Bố vay mượn khắp nơi được năm trăm , số tiền lại viết giấy nợ.
Mẹ cũng không dồn bố vào đường cùng, nhờ quan hệ tìm được một căn ký túc xá vị trí tốt.
Ngày chuyển nhà, Tử Thông đứng một bên vênh váo tôi: “Giờ mày cút được rồi đấy nhỉ!”
Tôi không phản bác nó, thậm chí không hề phản ứng, chỉ im lặng dọn của mình.
“Ơ?” Nó khẩu s.ú.n.g nước chơi tay tôi.
“Súng nước của tao, của tao, tao muốn! Tao muốn!” Nó xông tới giật lấy khẩu s.ú.n.g nước.
búp bê vải tay tôi cũng giật lấy: “Cái cũng của tao, của tao.”
Chưa xong đã lại giật lấy những món chơi khác tay tôi.
cái gì nó cũng muốn thế?
Tôi ra ngoài, thò tay vào chậu hoa bốc một nắm bùn: “Cái tao cũng hay chơi lắm, mày hết, mày!”
rồi, tôi táng mạnh vào mặt nó.
Bên tai lại vang lên tiếng hét chói tai của Dì Cố, tiếng quát mắng của bố.
Tôi không thèm để , cùng mẹ quay đầu không lại rời khỏi căn nhà đó.
— Chương 9 —
Những muộn phiền của trẻ giống như mây đen, gió thổi qua tan biến hết.
Tôi nhanh chóng thích nghi với ký túc xá mới, kết được bạn mới.
Tháng Chín , tôi mặc chiếc váy mới mẹ may, đeo cặp sách mới, hớn hở trường cán bộ làm thủ tục nhập học.
Ở cửa lớp học, tôi bố Dì Cố, họ nắm tay Tử Thông, cả gia đình ba hạnh phúc rạng ngời khuôn mặt.
Bố tôi vui mừng chào hỏi: “Thanh Thanh, cũng học lớp hai ?”
Tôi mím môi gật đầu, tránh tay bố đưa ra định xoa đầu tôi.
Mặt bố cứng đờ, có chút thất vọng.
“Mẹ ơi, vào đây.” Tôi buông tay mẹ ra, bước vào lớp.
Tôi Tử Thông được xếp vào cùng một lớp.
Ngày nào nó cũng chạy chế giễu tôi một trận.
“ Thanh Thanh, bố mày không cần mày nữa rồi à?”
“ Thanh Thanh, bố mẹ mày rồi đúng không?”
“ Thanh Thanh, mày có phải đứa trẻ không có bố không?”
…
Mấy đứa trai bên cạnh cũng hùa theo trêu chọc:
“ Thanh Thanh không có bố!”
“ Thanh Thanh trẻ mồ côi!”
Tôi tức đỏ cả , cố nén không để nước rơi xuống.
Bởi vì hễ tôi khóc, Tử Thông lại dẫn một đám đứng bên cạnh cười nhạo:
“ Thanh Thanh, mít ướt!”
Tôi muốn với mẹ, nhưng mỗi lần ánh quan tâm nhưng mệt mỏi của mẹ, tôi lại không ra được.
Hôm đó, Tử Thông đắc quá trớn, thò tay ra trước trêu cô bạn ngồi .
Nó buộc b.í.m tóc của cô bé vào khe của mình, cô bé vừa đứng dậy, da đầu bị giật đau điếng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chưa kịp để Tử Thông vỗ tay cười lớn, cô bé đã quay giơ cuốn sách trong tay lên quạt vào đầu Tử Thông.
Quạt Tử Thông ngã lăn ra đất chưa đủ, cô bé bay bổ nhào tới, cưỡi lên Tử Thông đánh.
Những cô bé ở tuổi đa số có vóc dáng lớn hơn các cậu bé, Tử Thông bị đánh không hề có sức chống cự.
“ Tử Thông, tao đã mày không vừa từ lâu rồi!” Cô bé chỉ vào mũi nó mắng.
Tôi cô bé với ánh ngưỡng mộ ghen tỵ, cô bé thật sự rất dũng cảm!
Cô bé đánh xong Tử Thông đứng dậy, đặc biệt về phía tôi, dùng ánh ra hiệu tôi:
chưa, cứ thế xử lý!
Tử Thông bị đánh khóc lóc, òa lên nức nở.
Tôi vội vàng chạy tới thêm dầu vào lửa: “ Tử Thông, mít ướt!”
Không lâu sau, các bạn học xung quanh đều bắt đầu thanh hô vang: “ Tử Thông, mít ướt!”
Tử Thông khóc càng to hơn.
ra phản công Tử Thông lại dễ dàng thế!