Chương 2
“ quá…”
Ta rên rỉ khe khẽ, đầu óc mơ hồ. Mãi một lúc sau mới cố lết được mí mắt mà mở ra.
Ánh sáng lờ mờ trong hang khiến ta hơi ngẩn người.
“Ta… c h ế t á?”
Cúi đầu nhìn quanh, con bạch hổ khổng lồ kia biến đâu mất rồi.
Mà dưới chỗ nó từng nằm… là một đống linh thảo linh quả quý hiếm
Linh dược có linh tính, thường sẽ có linh thú bảo hộ.
Vậy là đám thuốc này… mọc dưới m.ô.n.g nó để cầu che chở á?!
Ta gắng sức trườn tới, lặng lẽ nhón lấy một gốc tụ huyết thảo.
Trong hàng tá linh dược, tụ huyết thảo chả khác gì… cỏ dại. Nhưng đủ cứu mạng là được.
Dù gì cũng là của “chủ nhà”, lỡ con hổ có tình cảm mấy linh thảo này, nó quay về thấy mất … ta nguy mất.
Trước vì tìm không ra thuốc mới bất đắc dĩ thất lễ hổ, giờ sót rồi, phải biết điều một .
Ta nghiến răng nhai lấy nhai để mớ thảo dược đắng nghét kia, rồi gắng ngồi dậy đầu công.
…Chỉ là… kim đan trong đan điền đã vỡ vụn, tụ khí còn khó hơn lên trời.
Chưởng của sư tôn giáng thẳng lên vai phải, nửa người phải đứt hết kinh mạch.
Mỗi một vòng khí là mỗi lần như d.a.o cắt, mồ hôi nhỏ giọt không ngừng.
Nhưng ta không dám dừng lại. Ta muốn .
Lúc này, con bạch hổ quay lại.
Toàn thân ướt sũng, như thể… mới tắm về?
À, do m.á.u của ta dính vào lông nó, nhìn là biết con này mắc chứng sạch sẽ cấp độ bệnh lý.
Nhờ cơn mà đầu óc tỉnh táo hơn, ta thấy kỳ lạ: Sao nó không ăn ta nhỉ?
Bạch hổ chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, cứ thế đến góc hang, lắc lắc người vẩy nước, sau nằm , thong thả l.i.ế.m lông như đang dưỡng sinh.
Ta đầu… ngắm nó.
Rốt cuộc sao linh thú lại xuất hiện dưới đáy Hỗn Nhai?
“Nhìn đủ , tu sĩ phàm trần?” – Một giọng nam trầm khàn vang lên.
Ta khựng lại, cắn môi, nhíu mày nhìn sang bạch hổ.
…Biết nói?! Không phải linh thú! Là tộc!!
tộc khác hoàn toàn linh thú – thông minh ngang nhân loại, lại còn là con cưng của đạo.
Mà vừa rồi ta còn… sờ đuôi hắn.
Toàn thân cứng đờ, ta nhớ lại loạt hành vô lễ lúc trước.
Xong đời.
“Ta có thể ngươi rời khỏi Hỗn Nhai,” – bạch hổ mở mắt, đôi mắt vàng sáng quắc khóa chặt ta. – “Nhưng… ta cần m.á.u của ngươi.”
Ta siết chặt mày. Trong đầu hiện lên một truyền thuyết:
Rằng dưới Hỗn Nhai là nơi ma khí bao phủ, vì ngàn năm trước các đại tông môn liên thủ phong ấn một hoàng đã nhập ma…
Chẳng lẽ là hắn?!
Nếu để hắn ra ngoài, liệu hạ có…
À mà khoan, liên quan gì đến ta?
Ta ngẩng lên, tĩnh hỏi:
“Các hạ muốn ta làm gì?”
“Ngươi có thú vị đấy.”
Hắn nheo mắt, dường như ngạc nhiên khi thấy ta không hô to giữ đạo, c.h.ế.t cũng không cúi đầu.
Ta là thủy linh căn, còn mang thể chất Cửu Âm.
Máu của ta có thể cứu người, cũng có thể phá trận, phá phong ấn.
Khi còn ở Thanh Phong Tông, mấy đồng môn hay xin m.á.u ta như xin kẹo.
Ta nghĩ cùng lắm… hắn đòi vài giọt tâm huyết.
Nhưng không. Hắn nói:
“Cùng ta song tu.”
Bạch hổ dậy, hóa thành một bóng người cao lớn, từng tiến tới:
“Ta cần nguyên âm của ngươi.”
…Nguyên âm huyết.
4.
Một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp trai, ra.
Môi mím chặt, mắt khẽ nâng.
Đôi mắt vàng sắc lạnh quét qua người ta, mang cảm giác lạnh buốt tận xương.
Mái tóc bạc ướt nhẹp, nước chảy thành giọt dọc lồng n.g.ự.c rắn trắng nõn,
men cơ bụng rõ nét rồi trượt …
Dù ta có tĩnh đến mấy, mặt cũng đỏ bừng tận mang tai.
“…Các hạ có thể… mặc quần trước được không?”
Khụ. Con hổ toàn lông trắng, hóa người rồi cũng trắng như tuyết… quá trắng…
Cảnh tượng hơi quá tải thần kinh.
“Ta tên Bạch Lẫm.”
Hắn chẳng buồn để ý lời ta, cứ thế tiến sát, nhìn như vua nhìn dân:
“Ngươi lòng song tu ta không?”
Giữa tình hình này mà ta còn ngồi khí hơi lố.
Ta khập khiễng dậy, cố không nhìn chỗ… không nên nhìn.
“Ta được lợi gì?”
Bạch Lẫm nhếch mép cười như thể nghe thấy trò cười:
Hắn tay, nhấc lên cánh tay phải tàn phế của ta hai ngón tay xương xẩu.
“Đường đường là tay kiếm tu, vậy mà phế rồi. Không muốn báo thù sao?”
Ta mím môi quay mặt , không muốn nghĩ đến cánh tay đang run rẩy kia.
“Chữa tay ta. Giúp ta tụ đan.”
Ta khẽ đáp, coi như đồng ý.
“Không chỉ tụ đan, kể cả kết anh cũng được.”
Bạch Lẫm cúi sát, lạnh lẽo thầm bên tai ta:
“Nhưng ta phải biết ngươi còn giữ nguyên âm hay không. Nếu không có… ta sẽ để ngươi c.h.ế.t không toàn thây.”
Ta mặt tái nhợt, nhìn thẳng khuôn mặt lạnh kia, không nói gì.
…Ta dùng hành trả lời.
Ta kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.
Mắt Bạch Lẫm co rút, như không ngờ ta lại chủ .
Ta thấy hắn nheo mắt – có vẻ hơi thích.
Ta nhắm mắt, hôn sâu hơn…
Hắn tay lạnh như vuốt dọc lưng ta, khiến ta rùng mình.
“ quá…”
Ta rên rỉ khe khẽ, đầu óc mơ hồ. Mãi một lúc sau mới cố lết được mí mắt mà mở ra.
Ánh sáng lờ mờ trong hang khiến ta hơi ngẩn người.
“Ta… c h ế t á?”
Cúi đầu nhìn quanh, con bạch hổ khổng lồ kia biến đâu mất rồi.
Mà dưới chỗ nó từng nằm… là một đống linh thảo linh quả quý hiếm
Linh dược có linh tính, thường sẽ có linh thú bảo hộ.
Vậy là đám thuốc này… mọc dưới m.ô.n.g nó để cầu che chở á?!
Ta gắng sức trườn tới, lặng lẽ nhón lấy một gốc tụ huyết thảo.
Trong hàng tá linh dược, tụ huyết thảo chả khác gì… cỏ dại. Nhưng đủ cứu mạng là được.
Dù gì cũng là của “chủ nhà”, lỡ con hổ có tình cảm mấy linh thảo này, nó quay về thấy mất … ta nguy mất.
Trước vì tìm không ra thuốc mới bất đắc dĩ thất lễ hổ, giờ sót rồi, phải biết điều một .
Ta nghiến răng nhai lấy nhai để mớ thảo dược đắng nghét kia, rồi gắng ngồi dậy đầu công.
…Chỉ là… kim đan trong đan điền đã vỡ vụn, tụ khí còn khó hơn lên trời.
Chưởng của sư tôn giáng thẳng lên vai phải, nửa người phải đứt hết kinh mạch.
Mỗi một vòng khí là mỗi lần như d.a.o cắt, mồ hôi nhỏ giọt không ngừng.
Nhưng ta không dám dừng lại. Ta muốn .
Lúc này, con bạch hổ quay lại.
Toàn thân ướt sũng, như thể… mới tắm về?
À, do m.á.u của ta dính vào lông nó, nhìn là biết con này mắc chứng sạch sẽ cấp độ bệnh lý.
Nhờ cơn mà đầu óc tỉnh táo hơn, ta thấy kỳ lạ: Sao nó không ăn ta nhỉ?
Bạch hổ chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, cứ thế đến góc hang, lắc lắc người vẩy nước, sau nằm , thong thả l.i.ế.m lông như đang dưỡng sinh.
Ta đầu… ngắm nó.
Rốt cuộc sao linh thú lại xuất hiện dưới đáy Hỗn Nhai?
“Nhìn đủ , tu sĩ phàm trần?” – Một giọng nam trầm khàn vang lên.
Ta khựng lại, cắn môi, nhíu mày nhìn sang bạch hổ.
…Biết nói?! Không phải linh thú! Là tộc!!
tộc khác hoàn toàn linh thú – thông minh ngang nhân loại, lại còn là con cưng của đạo.
Mà vừa rồi ta còn… sờ đuôi hắn.
Toàn thân cứng đờ, ta nhớ lại loạt hành vô lễ lúc trước.
Xong đời.
“Ta có thể ngươi rời khỏi Hỗn Nhai,” – bạch hổ mở mắt, đôi mắt vàng sáng quắc khóa chặt ta. – “Nhưng… ta cần m.á.u của ngươi.”
Ta siết chặt mày. Trong đầu hiện lên một truyền thuyết:
Rằng dưới Hỗn Nhai là nơi ma khí bao phủ, vì ngàn năm trước các đại tông môn liên thủ phong ấn một hoàng đã nhập ma…
Chẳng lẽ là hắn?!
Nếu để hắn ra ngoài, liệu hạ có…
À mà khoan, liên quan gì đến ta?
Ta ngẩng lên, tĩnh hỏi:
“Các hạ muốn ta làm gì?”
“Ngươi có thú vị đấy.”
Hắn nheo mắt, dường như ngạc nhiên khi thấy ta không hô to giữ đạo, c.h.ế.t cũng không cúi đầu.
Ta là thủy linh căn, còn mang thể chất Cửu Âm.
Máu của ta có thể cứu người, cũng có thể phá trận, phá phong ấn.
Khi còn ở Thanh Phong Tông, mấy đồng môn hay xin m.á.u ta như xin kẹo.
Ta nghĩ cùng lắm… hắn đòi vài giọt tâm huyết.
Nhưng không. Hắn nói:
“Cùng ta song tu.”
Bạch hổ dậy, hóa thành một bóng người cao lớn, từng tiến tới:
“Ta cần nguyên âm của ngươi.”
…Nguyên âm huyết.
4.
Một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp trai, ra.
Môi mím chặt, mắt khẽ nâng.
Đôi mắt vàng sắc lạnh quét qua người ta, mang cảm giác lạnh buốt tận xương.
Mái tóc bạc ướt nhẹp, nước chảy thành giọt dọc lồng n.g.ự.c rắn trắng nõn,
men cơ bụng rõ nét rồi trượt …
Dù ta có tĩnh đến mấy, mặt cũng đỏ bừng tận mang tai.
“…Các hạ có thể… mặc quần trước được không?”
Khụ. Con hổ toàn lông trắng, hóa người rồi cũng trắng như tuyết… quá trắng…
Cảnh tượng hơi quá tải thần kinh.
“Ta tên Bạch Lẫm.”
Hắn chẳng buồn để ý lời ta, cứ thế tiến sát, nhìn như vua nhìn dân:
“Ngươi lòng song tu ta không?”
Giữa tình hình này mà ta còn ngồi khí hơi lố.
Ta khập khiễng dậy, cố không nhìn chỗ… không nên nhìn.
“Ta được lợi gì?”
Bạch Lẫm nhếch mép cười như thể nghe thấy trò cười:
Hắn tay, nhấc lên cánh tay phải tàn phế của ta hai ngón tay xương xẩu.
“Đường đường là tay kiếm tu, vậy mà phế rồi. Không muốn báo thù sao?”
Ta mím môi quay mặt , không muốn nghĩ đến cánh tay đang run rẩy kia.
“Chữa tay ta. Giúp ta tụ đan.”
Ta khẽ đáp, coi như đồng ý.
“Không chỉ tụ đan, kể cả kết anh cũng được.”
Bạch Lẫm cúi sát, lạnh lẽo thầm bên tai ta:
“Nhưng ta phải biết ngươi còn giữ nguyên âm hay không. Nếu không có… ta sẽ để ngươi c.h.ế.t không toàn thây.”
Ta mặt tái nhợt, nhìn thẳng khuôn mặt lạnh kia, không nói gì.
…Ta dùng hành trả lời.
Ta kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.
Mắt Bạch Lẫm co rút, như không ngờ ta lại chủ .
Ta thấy hắn nheo mắt – có vẻ hơi thích.
Ta nhắm mắt, hôn sâu hơn…
Hắn tay lạnh như vuốt dọc lưng ta, khiến ta rùng mình.