Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 16

Bạch Lẫm thấy thế mặt tái mét, hốt hoảng ôm ta lòng, dịu dàng xoa eo, truyền yêu lực để giúp ta giảm đau.

“Đừng môi nữa, ta đi. mạnh được.” Hắn vội chìa ra, sợ ta chảy m.á.u lưỡi.

“Ta không muốn nữa đâu…” – Ta thều thào, tối sầm, túm cổ áo hắn mà khóc mưa.

“Được, sau này… không nữa, một đứa là đủ rồi.” – Bạch Lẫm đỏ , vẫn xoa ta cực nhẹ nhàng lau bình cổ.

… cái hổ con này, có vẻ không định ra đời cho lắm.

Lăn qua lăn lại đêm, ta đau gãy lưng mà nó vẫn không chui ra.

Bạch Lẫm lo mức chân run rẩy, chỉ biết truyền yêu lực, đỡ ta một cách vụng .

Cuối cùng, gần sáng, ta mới rặn ra được.

xong, chưa kịp nhìn mặt con ta đã lăn ra ngất.

Bỏ lại một mình Bạch Lẫm luống cuống chân dọn dẹp chiến trường – một bên là ta nằm bất tỉnh nhân sự, một bên là đứa bé khóc gào o oe.

……

Lúc ta tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là Bạch Lẫm, hắn đỏ hoe vẫn ôm chặt ta, run nhẹ.

“Con đâu rồi?” – Ta yếu ớt .

Bạch Lẫm nghe vậy, cẩn thận vén áo khoác ta lên. ra giữa hai ta kẹp một linh bé xíu, trắng trắng mềm mềm, ngủ ngon lành.

Tim ta mềm nhũn. Ta vội ôm lấy đứa bé, cọ cọ má, thơm lấy thơm để.

“Con hay con gái vậy?” – Ta .

Bạch Lẫm nghẹn họng.

Hắn mải lo cho ta nên… quên không kiểm tra.

Vẻ mặt vô tội thể nói: “Ta nhìn thấy sống là mừng rồi, đâu mà phân biệt đực cái.”

Ta bất lực thở dài, lật vải kiểm tra.

… Con .

“Ồ, là con à… Ừm, được, hay gái là cục cưng của ta.” – Ta gật đầu, định thơm tiếp Bạch Lẫm lại bắt đầu cuống cuồng han:

“Đau không? đau ở đâu? Có muốn ta xoa tiếp không?”

Chưa dừng lại ở đó, hắn hổ hóa nguyên hình, biến cái gối ôm lông trắng bông xù, để ta dựa ngồi cho dễ .

Ta ngồi tựa lưng hổ, hắn ngoan ngoãn xù lông gãi lưng cho ta, tiện thể l.i.ế.m tóc ta vài cái cho ‘thơm’.

…Ta ngứa muốn vung kiếm.

Bạch Lẫm không rời nửa bước. Sợ ta mệt, sợ ta lạnh, sợ ta đói. Một hơi bay Yêu Hoang Sơn, gói đống đồ gia dụng, chăn gối, đồ ăn, ghế nằm… bê động Hỗn Độn Nhai.

Cái sơn động hoang tàn ổ yêu đích thực.

Cứ thế, ta ở cữ tại đây.

hổ con lớn lên từng ngày.

Bạch Lẫm cực nghiêm khắc, không cho ta ôm con quá lâu. Cho b.ú xong là hắn biến con hổ lông mượt lại màu … đen, vứt lên giường cho nó tự học lăn, học bò, đạp chân chòi chòi.

Ta nhìn hổ con đen sì với mấy vằn kim tuyến, thở dài…

“Ta… ta không làm chuyện có lỗi với ngươi chứ?” – Ta dè dặt Bạch Lẫm.

Bạch Lẫm liếc ta một cái: “Ngươi nghĩ hay thật. Hài tử ra lúc ta hóa ma, nên mới đen thế. Chờ lớn có yêu đan rồi sẽ .”

Ta: “…”

Sau này, khi con lớn thêm chút nữa, ta đòi rời sơn động, Bạch Lẫm sống c.h.ế.t không cho đi.

Ta thấy quặc, nghĩ mãi mới ép được hắn đưa ta Yêu Hoang Sơn.

Chỉ là , ta mới hiểu vì sao hắn ngại ra ngoài.

Vì đám linh kiếm!

Bên Hỗn Độn Nhai, đám kiếm tìm mãi không ra ta, quẩn quanh trận pháp cũ.

ra ngoài, mấy thanh kiếm cứ phát hiện mẹ ruột, bay tới ríu rít bu quanh ta.

Trước kia chỉ chăm một thanh Trúc Hàn, giờ nuôi đàn.

Ngày ngày cho con b.ú xong, ta lại phải lau kiếm, sờ, vuốt sống kiếm từng thanh.

Bạch Lẫm đứng sau, ôm hổ con, nhìn cảnh ta “cưng kiếm quên yêu”, nghiến răng ken két.

Hắn giận, mà không nói.

Cực sĩ diện.

Hắn chờ ta phát hiện ra mà dỗ dành hắn.

Tiếc là… ta mải con, mải kiếm, chẳng nhận ra .

Rồi một hôm, hắn nổi đóa thật.

Hắn dựng trận trước cửa cung, đem con lẫn kiếm nhốt ngoài hành lang.

Một bầy kiếm bay tán loạn, một đứa nhỏ nằm úp mặt kêu “ư ử” đòi mẹ, mà chẳng ai nổi.

Xong xuôi, Bạch Lẫm hóa bạch hổ, thong thả bước , long lanh nhìn ta:

“A Kiểu, có muốn… sờ không?”

Ta ngớ người.

“Hả? Không phải chàng ghét ta sờ à?”

“Giờ cho sờ.” – Bạch Lẫm chớp nhìn ta, vẫy đầy chờ mong.

Ta sướng quá, lao xoa lông , ôm quắn quéo, tiện miệng : “Tự dưng cho sờ, có lý do không?”

Bạch Lẫm l.i.ế.m móng vuốt, ánh sâu lắng: “Sờ … nghĩa là cầu hoan. Nàng sờ mấy lần, chính là nàng cầu ta mấy lần.”

Ta: “…”

Ta đứng dậy, muốn chạy.

trắng lập tức quấn eo ta kéo lại.

Bạch Lẫm ghé sát, hôn lên gáy ta, giọng trầm khàn dịu dàng:

“Muộn rồi, A Kiểu… không chạy được đâu.”

“KHÔNGGGG!!!”

Ta vùng vẫy tuyệt vọng — cuối cùng vẫn bị đè.

Đó là… lần cuối ta dám chạm hổ.

chương —

Tùy chỉnh
Danh sách chương