1.
phủ dày như tơ liễu. Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn uốn lượn giữa rừng trúc và rặng đào hoang đã ra quả. Trời không mưa, nhưng ẩm đến mức áo quần Linh dính sát vào người, nặng trịch như có ai níu lại từ sau lưng.
Linh đến Hương Khuyết vào một sáng sớm mù , xe khách chỉ đưa đến trạm cuối, phần còn lại cô phải đi bộ qua rừng, theo lối mòn cũ người dân địa phương đã bỏ từ lâu.
Cô dừng lại, rút từ n.g.ự.c áo một lá màu cháo lòng, xoa . Một thoáng ấm lan qua lòng bàn tay, giúp m.á.u trong người tuần hoàn tốt hơn. Cô chẳng sợ lạnh, không sợ , nhưng có cái gì đó trong không khí này khiến cô không thở nổi.
Đỉnh hiện ra sau rặng tùng xòe tán, thấp thoáng một làng bằng xám rêu. Bên trên, bảng gỗ cũ mờ mực: “Hương Khuyết Thôn”.
Cô canh – chừng mười tám – mặc áo tứ thân màu chàm, tóc búi lệch. Khuôn mặt xinh như tranh vẽ, đôi mắt hạ mi khẽ, mang nét gì đó buồn như rời khỏi giấc mộng.
– Chào khách – cô . Giọng như . – tìm gì vậy?
– Tìm người – Linh đáp. – Tìm bình yên.
– Vậy thì đúng chỗ . , không dám chảy vội. Mọi thứ … nhàng.
2.
Linh nhìn xám hiện ra, phủ kín dây leo bạc màu, nhưng vẫn lộ rõ đường khắc: một người phụ nữ tóc xõa dài đang cúi , tay cầm khăn, mắt rơi xuống chén ngọc.
Cô đặt tay cột , rút một lá màu đỏ tươi, nhét vào khe nhỏ trên đỉnh . Miệng niệm khẽ:
“Đất có thần, có linh. không xâm, không tham, chỉ tìm đường công đạo. Nếu nơi có điều quỷ mị, xin cho dấu.”
Lá run một nhịp.
Một cơn gió lạnh lướt qua, mùi ngai ngái của gỗ ẩm, rêu và… một thứ ngọt kim loại thoang thoảng như m.á.u đun chảy.
vẫn đặc quánh, nhưng Linh hiểu – cô cho phép bước vào, hoặc mời vào, điều đó… chưa chắc đã tốt.
Ngôi làng nằm gọn trong lòng một thung lũng ba mặt vây kín. Những ngôi nhà sàn phủ mái tranh sẫm màu, có treo khăn trắng cầu thang. Không có biển hiệu, không có chó sủa hay rì rào bếp lửa.
Một sự yên tĩnh đến vô nhân tính.
Một người phụ nữ trẻ ra đón cô. Cô mặc váy dài thêu hoa văn sơn cước, tóc búi thấp, gương mặt rất – kiểu dịu dàng, mảnh mai, và hơi… vô hồn.
“Khách lạ?” – Cô hỏi, giọng nhỏ như thở.
“Tôi là Linh. Tôi đến… vì lời nhắn của một người tên Tý Anh.”
Người phụ nữ khựng lại một nhịp. Đôi mắt lướt rất nhanh – như đo đếm. cô , vờ không nghe cái tên kia.
“Mời vào, khách xa đến, trời Hương Khuyết dễ cảm lạnh lắm.”
3.
Căn nhà sàn giữ sạch đến mức vô cảm. Không có bụi, không có tranh treo, không ảnh tổ tiên. Chỉ có bàn trà, một chén nhang tắt, và một mảnh vải trắng thêu chữ “Lệ” đặt giữa bàn.
Chủ nhà tên Thảo – người phụ nữ đón Linh – pha trà cho cô. màu nhạt, nhưng mùi thơm kỳ lạ: không phải trà, mà là phấn thơm, sen khô, và… vỏ ngọc trai.
“ mọi người rất thanh tịnh” Thảo nói, nụ không đổi. “Làng không có trẻ con ồn ào. Chúng tôi dạy con lễ nghĩa từ nhỏ. Con càng phải học cách giữ mắt”
Linh không đáp.
Cô đã bắt nghe điều đó lặp đi lặp lại từ nhiều nơi: “giữ mắt”, “dạy ”, “tu lệ”. Những từ tưởng như mơ hồ nhưng hướng về một điều – không phải là cảm xúc, mà là nghi lễ.
Chiều hôm đó, Linh đi dạo quanh làng. Cô một cái giếng giữa sân chung. giếng treo đầy khăn tay trắng, mỗi cái thêu viền , có tên con : Mai, Hạ, Cúc, Lan…
Không ai bảo vệ, nhưng không ai dám đến gần.
Một đứa trẻ con trai ngồi chơi gần đó, vẽ nghêu ngao.
“Mẹ bảo con ra
xong là sẽ thần
Mỗi giọt rơi ba lời hứa
Một là , hai là ngoan, ba là quên.”
Linh đến gần:
“Bé vẽ gì đó?”
“Cô ” thằng bé đáp.
“Ai ?”
“Cô lắm. ra . Nhưng cô bị đem xuống hầm. Má nói cô thần .”
Linh lặng người. Cô nhìn bản vẽ nguệch ngoạc của thằng bé: một cô không có mắt, miệng ngoác , mắt chảy dưới chân.
Đêm tiên lại làng, Linh tỉnh dậy giữa giấc mơ có thì thầm. Lúc là khe khẽ, chuyển đập , nhịp – như móng tay gõ tường gỗ.
Cô bật dậy. Bên ngoài không có gió. Trăng không đủ sáng. Nhưng cô một thứ gì đó… đứng cuối hành lang.
Nhỏ, gầy.
đội khăn.
Tay cầm mảnh vải trắng có vệt nhòe ra như m.á.u loãng.
Nó nhìn cô, nhảy xuống sàn như không có trọng lượng và tan vào bóng tối.
4.
Linh đứng đó, lạnh toát sống lưng.
Lá trong áo khẽ động.
Không khí đông lại. Mùi trà sen pha với rêu … và gì đó như da người bị luộc lâu.
“ , cái dạy từ rất sớm. Và cái c.h.ế.t thế.”
Linh viết vào nhật ký, tay vẫn run .
Cô chưa bao giờ nơi nào… đến mức kinh hoàng như Hương Khuyết.
