Ta rất đồng tình với lời ấy.
Thuở nhỏ được nghĩa phụ cưu mang, nay lại được công tử thu nhận, ta quả thật là kẻ có phúc.
Từ công tử, bữa nào ta cũng có một chiếc đùi gà.
Chuyện này, kia ta nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Ta thật muốn kể với nghĩa phụ, hiện tại, ta cũng là người có phúc được ăn đùi gà mỗi bữa rồi.
Hôm ấy, đêm êm đềm, trong đầu ta còn đang hồi tưởng vị ngon của món chân giò kho tàu, thì bị Mặc Bạch gọi tỉnh.
“A Châu! Mau dậy! Công tử gặp chuyện rồi!”
Ta giật mình bật dậy từ trong mộng.
Công tử không thể xảy ra chuyện!
ta chạy đến phòng ngủ của công tử, mặt người đỏ bừng, đôi mắt sâu thẳm trong trẻo ngày thường cũng đã trở nên mờ đục.
“Công… công tử… người sắp c.h.ế.t rồi sao?”
Công tử vốn đã mê man, nghe ho khan một trận, như lấy lại được chút thần trí.
Người chỉ phía Xuân Đào đang quỳ trên đất, xiêm y xộc xệch, ra lệnh với Mặc Bạch:
“Dám trèo giường — đưa nàng ta đến trang viên!”
Công tử thật đúng là người .
Xuân Đào dám trèo lên giường công tử, người cũng chỉ phái nàng ra trang viên, chứ không đem bán thẳng.
Ta lầm bầm:
“Xuân Đào, giường của ngươi không đủ cho ngươi ngủ sao? Sao lại đi tranh giường với công tử chứ!”
Mặc Bạch Xuân Đào đi.
Xuân Đào vừa khóc vừa kêu:
“Công tử… xin đừng đuổi nô tỳ, nô tỳ thật ái mộ công tử mà!”
Ta chỉ lặng lẽ , không hề cầu xin thay nàng.
Công tử đã đối xử với bọn nhân rất rồi, nàng còn tham muốn giường của chủ tử, quả thật là tham lam.
Không giống ta, chỉ cần một chiếc đùi gà là đủ thỏa mãn.
Giường của công tử, nào có thơm bằng đùi gà?
Giường đâu thể ăn thay cơm!
Công tử đưa chỉ ta:
“Đỡ ta… tới giếng nước.”
Ta lập tức làm .
công tử lúc này suy yếu, ta vừa đỡ, người liền không đứng nổi, ta bèn dứt khoát vác người lên vai, chạy thẳng tới giếng giữa sân.
Công tử lại nói:
“Dội… dội nước giếng cho ta…”
Người nóng như lửa, liên tục áo xé cổ.
Ta lo công tử sẽ hỏng mất, chợt nhớ tới kia mỗi ta lên cơn cao, liền nhảy thẳng sông.
Ta nghĩ ra cách, bèn lại vác công tử lên vai, ném thẳng giếng.
“Bõm” một tiếng, nước b.ắ.n tung ướt cả người ta.
Ta ghé sát miệng giếng gọi :
“Công tử, nắm chặt dây, đợi người , nô tỳ sẽ người lên!”
Công tử cuối cùng cũng nổi lên, dưới ánh trăng, ta thấy gương mặt chật vật của người.
Người thở hồng hộc, miệng phun một ngụm nước giếng, đưa lau mặt, rồi chỉ vào ta, nói:
“A Châu… ngươi…”
Ta cười toe toét:
“Công tử tâm, nô tỳ có kinh nghiệm rồi, kia nô tỳ cũng hay làm mà.”
Công tử há miệng, như muốn nói gì, lại thôi.
03
Chuyện Xuân Đào trèo giường đã kinh động đến phu nhân.
Lúc phu nhân đến, mặt có hơi khó coi, bà vốn đẹp sẵn, dù tức giận cũng chẳng khiến ai sợ nổi.
Phu nhân ta:
“Ngươi xem như lanh lợi, kịp thời cứu được Đại lang. Đại lang sắp thi khoa cử, không thể phân tâm. Từ nay, để một mình ngươi hầu là được, cũng bớt phiền .”
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
“Phu nhân tâm, nô tỳ là người khiến người tâm .”
So với những ngày làm ăn mày, thì sống trong Ôn , với ta mà nói, là những ngày đẹp trên đời.
Trong viện không còn các nha hoàn khác, bánh trái công tử ăn thừa, đều thuộc ta cả.
Ta mừng không để đâu cho .
Mặc Bạch liếc ta một cái:
“Ngươi biết sao phu nhân và công tử đều trọng dụng ngươi không?”
Ta nghiêng đầu :
“ ta không trèo giường.”
Khóe môi Mặc Bạch giật giật:
“Dạng ngươi ấy à, có trèo cũng vô dụng.”
Ta: “……”
Cái gì với chả cái gì?
Ta không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.
định là Mặc Bạch đang ghen ta được công tử coi trọng.
Từ đó sau, công tử ra ngoài đều mang ta .
Ta sức , một người bằng ba, làm việc cực nhanh.
Những món ăn ngon công tử ăn không , đều vào bụng ta.
Ngày tháng lâu dần, mặt ta càng hồng hào sáng sủa, người cũng một vòng.
Hôm ấy, công tử dắt ta ra ngoài, vừa hay gặp đại cô nãi nãi đã xuất giá.
Phu nhân họ Ôn sinh được ba người con, trưởng nữ đã gả vào An Quốc Công, công tử là thứ hai, dưới còn một tiểu công tử mới bảy tuổi.
Đại cô nãi nãi đang bị một nữ tử đẹp trêu chọc.
Nữ tử kia buông lời chua cay:
“Ôn thị, ngươi làm thế tử phi thì đã sao? Cũng chỉ là con gà mái không biết đẻ trứng mà thôi!”
Cô nãi nãi dung mạo giống phu nhân, trong mắt ta chính là đại mỹ nhân hiếm có.
Không thể không nói, ba huynh muội nhà họ Ôn, đều là những kẻ cực kỳ đẹp.
Cô nãi nãi bình thản :
“Ngươi nếu muốn làm gà mái đẻ trứng đến thế, thì tự mà tranh. Ta chẳng ngăn ngươi. Hay là… ngươi thân là nữ nhi tội thần, dẫu có đẻ cũng không bước nổi qua cửa An Quốc Công?”
Nữ tử kia bị chọc giận đến run người:
“Ôn thị! Ngươi chẳng qua là dựa vào xuất thân trong sạch mà thắng ta! Nếu nhà ngươi lụn bại, ngươi còn không bằng ta!”
Nói xong, nàng ta lau nước mắt, xoay người bỏ chạy.
Ta nghe mà trố cả mắt, rồi bụm miệng cười khúc khích.
Công tử ngoái lại lườm ta một cái:
“A Châu, ngươi cười gì ?”
Công tử là ân nhân của ta, ta không dối gạt người, thật thà :
“Công tử, đại cô nãi nãi mắng người thật lợi hại.”
Công tử cũng bật cười, chỉ chốc lát sau, nụ cười ấy hóa thành u sầu.
Cách nhau vài trượng, người không gọi cô nãi nãi lại, chỉ lặng lẽ làm như không trông thấy chuyện vừa rồi.