Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Nhân Vật Bị Bỏ Lại

Tôi xuống giường, chạm chân trần nền gạch lạnh buốt. Không khí buổi sáng trôi ngang làn da tôi một cách sự. Không phải sự trơn mượt giả tạo của một đoạn mô tả thoáng qua, mà là cái lạnh rõ ràng, hơi tê, hơi rát, như dần đánh thức tôi lớp mực in kỹ.

7 giờ 20 phút.

Kim đồng hồ vẫn chạy. Tôi ngơ ngác nhìn nó, không biết nên vui hay sợ. Vì nếu mọi thứ đổi, vậy còn tôi – tôi phải làm gì tiếp theo?

Tôi không có kịch bản cho ngày hôm nay. Không có lời thoại đợi. Không ai gọi tôi đi gặp. Không có cảnh dành riêng cho một phụ rời vòng lặp. Tôi ngồi xuống giường, lòng trống rỗng. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy không phải khoảng trống được dựng lên để “tạm lắng” cho chính xuất hiện, mà là một sự trống rỗng sự – như thể ai gỡ sạch mọi code trong một thế giới bị bỏ quên.

Trong đầu tôi, một ý nghĩ len rất nhẹ: có lẽ tôi nên viết. Viết lại mình. Nhưng tôi từng được dạy cách làm điều . Tôi không biết bắt đầu từ đâu. Một nữ phụ không có cốt , không có chính của riêng mình, liệu có thể viết nên một cuộc đời trọn vẹn?

Tôi tủ, chọn bừa một bộ đồ – không còn quan trọng nữa chuyện hôm nay tôi mặc gì. Tóc buộc vội. Không son phấn. Chỉ cần ra , ra cái khung quen thuộc phát sợ ấy, là đủ.

Tôi ra đường. Ánh nắng không còn vàng vọt như buổi sáng tạo trước đây. Nó hơn. Ấm hơn. Thậm chí hơi chói. Một người phụ nữ gánh hàng đi ngang tôi, nghiêng đầu chào, nụ cười mờ nhạt nhưng có hồn. Tôi khựng lại. Cô ấy không có trong .

thế giới của tôi, người qua đường chỉ là nền. không quay đầu. Không nói. Không có ánh mắt. Nhưng người phụ nữ kia… vừa nhìn tôi. Tôi chợt nghĩ, có lẽ mình đi lạc một phần từng được viết xong. Hoặc tệ hơn – tôi tồn tại ngoài giấy.

Tôi cứ đi, không biết điểm là đâu. Căn nhà hai tầng phủ dây leo hôm qua vẫn nằm yên cuối con hẻm nhỏ. Cánh cửa bạc kỹ vẫn không có tay nắm, nhưng chữ mờ trên gỗ đậm hơn một chút:

“Nếu em không còn là nữ phụ, em là ai?”

Tôi vẫn không có câu trả lời. Tôi chỉ biết, lần này, tôi gõ cửa.

Không ai trả lời. Nhưng cửa ra – không kịch tính, không tiếng kẽo kẹt. Chỉ nhẹ nhàng như một cái thở dài. Bên trong là một căn phủ đầy giấy trắng. Không có đồ đạc. Không có giọng kể. Chỉ có mùi giấy mới ánh sáng xám nhợt chảy từ trần nhà. giữa là một chiếc bàn gỗ thấp, trên là một cuốn sổ tay – bìa nâu, không có tiêu đề.

Tôi tiến gần. Trên đầu tiên là một chữ viết tay:

“Viết đi. Dù chỉ một đoạn. Chỉ cần em bắt đầu.”

Tôi cầm bút lên. Tay run. Ngòi bút chạm xuống giấy, tôi chỉ biết viết đúng gì vừa nghĩ:

“Tôi tên là Ngọc Lam. tôi không biết mình được sinh ra để làm gì.”

Chữ hiện ra chậm rãi. Không biến mất. Không bị xóa sạch như lần trước. Tôi chạm nét chữ. Mực khô. Rõ ràng .

Tôi viết thêm:

“Tôi từng nghĩ mình là người đứng sau. Nhưng nếu không còn ai đứng phía trước nữa sao?”

Bên mép , một chữ mới hiện ra – không phải do tôi viết:

“Khi không ai viết tiếp, em chính là người đầu tiên.”

Tôi cứng người. Lạnh gáy.

Tôi đảo mắt khắp căn , nhưng vẫn chỉ có mình tôi. Không có bàn tay vô hình , không có ra như trong phim giả tưởng. Chỉ có câu trả lời… một giấy thứ hai ra trước mặt.

Tôi thấy trái tim mình đập mạnh một nhịp.

Có lẽ đây là phần còn lại của thế giới. Một vùng trắng – ai viết. Một vùng có quy tắc. Một cơ hội.

Tôi đứng dậy, rời căn . Cửa tự khép sau lưng, không một tiếng động. Tôi quay lại, nhìn con hẻm nhỏ – lạ lẫm như lần đầu nhưng không còn đáng sợ. Tôi thấy một đứa trẻ đi qua. Cậu bé không có gương mặt mờ nhòe như nền cảnh . Mắt đen, tóc rối, áo khoác đỏ. Cậu dừng lại, nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục chạy. Trên tay cậu là một quyển – nhàu nát, nhưng tôi nhận ra bìa: “Yêu Lại Từ Đầu – 35 chương hoàn thành.”

Tôi theo cậu, lòng bỗng thấy căng lên – vừa đau vừa buồn cười. Là của tôi. Là nơi tôi từng thuộc về.

Chúng tôi đi qua một góc phố vắng. , tôi thấy… các bản sao của chính mình.

Một Ngọc Lam mặc đồng phục học sinh, tay cầm hộp cơm – ánh mắt mong ngóng.

Một Ngọc Lam , ngồi dưới gốc cây, nhìn theo bóng lưng ai .

Lại một tôi , khóc – tay ôm đoạn tin nhắn bị bỏ dở.

Tôi từng nghĩ phiên bản bị bỏ lại trong từng lần diễn. Nhưng giờ tôi hiểu: chúng là tất cả gì người ta từng viết tôi – rồi quên.

Tôi không tiến gần. Tôi chỉ đứng nhìn. lần đầu tiên, tôi không thấy tội nghiệp. Tôi chỉ thấy… thương. Không phải thương . Mà thương mình.

Tôi lùi lại, quay đầu đi. Tôi biết, nếu mình lại, tôi mãi mãi chỉ là một trong số nữ phụ được viết để rồi bị bỏ quên.

Chiều xuống, tôi quay lại dãy nhà trọ. Căn vẫn như – nhưng một điều: đồng hồ chạy. Tách trà trên bàn còn ấm. Tôi cửa sổ, rộng nó ra, lần đầu tiên để gió sự tràn .

Tôi lấy một quyển vở , lật ra đầu tiên. Tôi viết đầu tiên không để phục vụ bất kỳ cốt :

“Ngày đầu tiên của tôi – không dành cho ai .”

Không thoại. Không vai diễn. Không gồng mình để vừa vặn với hình mẫu dịu dàng, bao dung, hiểu chuyện. Hôm nay, tôi là tôi.

Tôi muốn viết: Nếu tôi yêu ai , người không được đặt tôi vị trí “phù hợp để phía sau”. Nếu tôi muốn buồn, tôi không chờ ai cho phép. Nếu tôi muốn kết thúc, tôi tự viết cho mình một dấu chấm.

Có lẽ không ai đọc. Có lẽ không ai nhớ. Nhưng tôi không biến mất thêm lần nữa.

Khi trời tối hẳn, tôi ra . Lần đầu tiên tôi chủ động đi quán “Mộc” – không phải để gặp ai, mà để nhìn thế giới này kỹ.

Quán cà phê vẫn vậy. Bàn ghế gỗ, cây phong lá đỏ, ánh đèn vàng dịu nhẹ. Nhưng điều biệt là: tôi không ngồi góc dành cho phụ. Tôi chọn bàn giữa. Đặt ly trà nóng trước mặt. vở ra viết.

Tôi viết như từng được viết. Viết như một người sống. Không phải phụ. Không phải diễn viên.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Minh Duy Thiên Di . không nhìn thấy tôi. vẫn diễn lại cảnh :

“Hôm nay em lại uống bạc xỉu nữa à?”

“Còn anh lại muộn, như mọi lần.”

Tôi không ghen. Không đau. Không bất công. Vì tôi không còn trong cùng một với nữa.

Tôi viết xuống cuối cùng trong ngày:

“Em từng chờ được viết cho trọn vẹn, nhưng giờ em biết – nếu chờ không được, em viết lấy chính mình.”

Tôi mỉm cười. Lần đầu tiên, tôi biết cảm giác của một người sống là như thế .

umb/noi-em-khong-con-la-nu-phu.jpg”}],[“$”,”link”,”19″,{“rel”:”icon”,”href”:”/favicon.ico”,”type”:”image/x-icon”,”sizes”:”256×256″}]],”error”:null,”digest”:”$undefined”}
12:{“metadata”:”$18:metadata”,”error”:null,”digest”:”$undefined”}

Tùy chỉnh
Danh sách chương