Tôi thức dậy vào một buổi sáng .
Không còn vòng lặp. Không còn 7 18 phút.
Trời đã mưa suốt đêm. Ánh sáng xám trắng len vào phòng qua ô kính. Tách trà qua tôi chưa kịp uống đã nguội hẳn, nhưng hơi nước còn lưu vẩn. Tôi lặng rất lâu, không biết bắt ngày như một người bình thường hay như một… nhân vật đang học cách sống.
Tôi lấy vở – vở qua đã viết một : “Ngày tiên tôi – không dành cho ai .”
nay, tôi viết tiếp:
“Ngày – tôi muốn thử được viết như một người thật sự có kết thúc.”
Câu chữ hiện ra run rẩy nhưng không biến mất. Giấy không trắng lại. Tôi biết… tôi còn ở đây.
—
Tôi rời khỏi phòng, bước xuống phố. Người qua đường nhạt nhòa, nhưng tôi dần nhận ra: càng rời xa những cảnh cũ, càng đi khỏi các tuyến , mọi càng trở nên thật hơn. Màu sắc rõ hơn. Âm thanh sống hơn. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng rao bánh mì xa xa – điều mà cũ chưa từng tồn tại.
Thế giới đang được viết lại cùng tôi. Hoặc… đang chờ tôi viết tiếp.
Tôi đi ngang một tiệm sách cũ. kính dính đầy bụi. Biển hiệu bong tróc. Không có ai đứng quầy. Tôi đẩy bước vào – tiếng chuông kêu khẽ khàng, không hề giả tạo.
Bên , không gian tối và mùi giấy cũ bốc mơ hồ. Những sách không có tiêu đề. Những trang giấy trắng chưa in. Tôi đi dọc theo các kệ gỗ, chạm nhẹ vào từng gáy sách. Tay tôi dừng lại khi bắt gặp một quyển sổ bìa đen – dày, cột bằng sợi dây nhỏ màu nâu đất. Không tiêu đề. Không giá tiền.
Tôi mở ra.
Bên không có chữ – là những ngang. Nhưng ở trang tiên, tôi thấy một rất nhỏ, viết bằng nét mực đã phai:
“Những đoạn kết bị bỏ quên.”
Tôi lật tiếp.
Trang :
“Cô gái đứng trước sân ga, đợi chuyến tàu không bao đến.”
Trang ba:
“Chàng trai chưa kịp tỏ tình, tin nhắn bị kẹt mãi hộp thư nháp.”
Trang tư… là một câu rất quen:
“Tôi từng nghĩ mình sẽ có một lời chia tay.”
Tôi lặng người.
Là lời thoại tôi. Một đoạn đã bị xóa khỏi chương 34. Khi tôi đứng sau cánh , định với Minh Duy một câu thật ngắn: “Cậu đã từng thích tớ, không?”
Nhưng cảnh chưa bao được viết ra.
Tôi đóng sổ lại, ôm vào ngực.
Tôi không biết vì sao lại làm vậy.
là… tôi thấy nó thuộc về mình. Giống như tôi đang ôm lấy phần ký ức mà ai đã vứt lại giữa những trang nháp không bao hoàn chỉnh.
—
Buổi chiều, tôi trở lại quán “Mộc”.
Quán vậy – gỗ nâu, đèn vàng, mùi cà phê hòa với quế nhẹ. là: lần này tôi bước vào như một người biết rõ mình không còn đợi lời thoại từ ai .
Tôi xuống bàn giữa. Không còn góc quán. Không còn cúi im lặng. Tôi gọi một ly hồng trà sữa – không loại tôi từng được “gán sẵn” hồ sơ nhân vật.
Khi tôi đang viết tiếp vào vở mình, một giọng vang :
“Bạn đang viết à?”
Tôi ngẩng .
Một người con trai lạ đang đứng trước mặt. Mái tóc nâu sẫm, đôi mắt không mờ nhòe như những nền cảnh . Anh ấy rõ ràng. Thật. Đầy chi tiết. Không một hình ảnh nền.
Tôi khựng lại.
Người lạ.
cũ, không ai từng xuất hiện sau chương 35. Nhưng anh ấy… không nằm bất kỳ kịch bản nào tôi biết.
Tôi dè chừng:
“Tôi đang viết cho mình.”
Anh mỉm cười, gật .
“Tôi vậy.”
Tôi nhíu mày.
“Anh là… một nhân vật?”
Anh xuống ghế đối diện tôi, đặt bàn một sách – không có tiêu đề.
“Tôi từng là một vai nam phụ. Ở một câu chuyện .”
Tim tôi đập mạnh.
“Tôi có vài phân cảnh đẹp. Có người từng hy vọng tôi là nam . Nhưng rồi… cốt rẽ sang hướng . Tôi bị để lại sau. Giống như .”
Anh ngừng lại một lúc, rồi nhẹ giọng:
“Tôi tên là Lâm Khải.”
Tôi không biết nên gì.
Tôi đã quen với thế giới có mình mình. Nhưng hóa ra, có những người từng bị bỏ lại.
Tôi cười.
“Tôi là Ngọc Lam. Nữ phụ không có lời chia tay.”
Chúng tôi im một lúc. Không gượng ép. Không bi thương. là đã bị bỏ quên – đây tìm thấy nhau giữa một thế giới đang lặng lẽ được viết lại.
“Tôi nghĩ,” anh , “chúng ta không nhất thiết viết tiếp theo cốt cũ.”
“Vậy viết gì?”
“Viết một điều mà trước đây mình chưa từng có cơ hội làm.”
Tôi nghĩ một lúc, rồi cúi viết xuống trang :
“Tôi muốn được sống – không để khiến ai nhận ra giá trị mình, mà để tôi biết mình xứng đáng.”
Tôi khẽ đặt bút xuống.
Tôi không biết chữ có thay đổi được gì. Nhưng ít nhất, nó là điều tôi chưa từng trước đây.
Khải nhìn tôi.
“Trang giấy – nếu viết đủ lâu, có khi nó sẽ mở ra cả một chương .”
Tôi hỏi khẽ:
“Còn nếu không ai đọc?”
Anh cười:
“Thì ít nhất… nó được viết. Và không còn là phần bị quên.”
—
Tối , tôi trở về căn phòng nhỏ.
Đồng hồ chạy. Gió đêm luồn qua khe . Tách trà nóng tôi pha lúc chiều còn hơi ấm.
Tôi vào bàn. Trước mặt là : một là “vở tôi”, một là “sổ đoạn kết bỏ quên”.
Tôi đặt chúng cạnh nhau.
Chồng .
Không còn phân biệt đâu là phần cũ, đâu là phần .
Tôi viết một cuối cùng cho nay:
“Ngày ba, nếu còn tới… tôi sẽ thử viết cho mình một đoạn kết. Không hoàn hảo. Nhưng là riêng tôi.”
