Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 17

Ấn tượng ban ta tạo cho nàng là kiểu người rụt rè nhút nhát, lời dễ bảo, nên nàng ta cũng sinh nghi, vài sau thấy ta ngu ngốc chán ngắt.

Nàng vẻ rất tin tưởng vào tình cảm giữa mình và hoàng đế, ban không hề đặt ta vào mắt.

kể từ khi ta vào cung được một tháng, hoàng đế ngoài mồng một mười lăm nghỉ tại cung của hoàng hậu, những lại nếu vào hậu cung cũng đều chỉ đến cung của ta.

Lúc ấy, nàng ta mới bắt cảm thấy nguy cơ.

Trang điểm càng rực rỡ, thỉnh thoảng lại giả bệnh sai người mời hoàng đế, mà nào ta cũng hiểu chuyện, không hề giữ chân.

Nghi quý gần là phó hậu, con trai nàng, Tam hoàng tử lại là người khả năng kế vị nhất.

Theo lý, nàng vốn cần phải tranh ghen tuông đến thế, nàng cứ làm.

So với hoàng hậu và Thục hành xử cẩn trọng, việc gì cũng suy sét, nàng ta đúng là người đẹp nhất cũng dại dột nhất, trách lại được ái.

Mắt nhìn của hoàng đế xưa nay chưa từng thay đổi.

Những trong cung, hoàng đế cùng ta diễn trò , ta cơ hội để chiều hắn.

Hắn biết ta sống không tốt trong Hầu phủ, ta cũng giấu giếm.

Theo mỗi được thưởng nhiều thêm, ánh mắt ta nhìn hắn cũng mang thêm phần luyến tiếc.

Thường hay rưng rưng xúc động với hắn:

“Bệ hạ là người tốt với thần nhất trên đời.”

Ta vốn tuổi nhỏ, lại làm vẻ ngây thơ yếu đuối, đôi mắt nhìn hắn tràn đầy sùng bái lẫn ái mộ, hắn thêm vài phần yêu thương.

Hôm ấy, ta cố ý để hắn phát hiện ta đang sao chép tập thơ của hắn, chữ viết thì xấu không chịu nổi.

Hắn hơi cau mày, vừa ngẩng đã thấy ta đóa hải đường rũ trong mưa tuyết, mắt ngấn lệ, rụt rè móc hắn, tủi thân nhìn.

“Bệ hạ đừng ghét bỏ thần , thần sẽ cố gắng không người mất mặt.”

Mỹ vậy, hắn đương nhiên không trách, ngược lại nắm ta, dịu dàng dạy ta viết chữ.

“Ngũ chỉ (5 ngón ) phải khum nhẹ ngắt hoa, nàng quá chặt, ba phần sức là đủ.”

Ta lời chỉnh lại, từ cách bút cho đến thủ pháp thu bút, chăm chỉ học rất nghiêm túc.

Cuối cùng viết được vài chữ xem tạm được, ta hớn hở khoe hắn.

“Phu tử, học trò của người xem cũng khá thông minh phải không?”

Hắn cúi người ôm eo ta, kéo ta vào vòng n.g.ự.c nóng rực.

“Bệ hạ…”

Ta run nhẹ trong vòng , bàn bị hắn nắm giữ cây bút.

Hắn bật cười khẽ sau lưng ta:

“Học trò của trẫm, đến bút không vững sao?”

“Chữ nét bút chưa đủ, phu tử ta đành đích thân chỉ dạy nàng vậy.”

Làn khói xanh mờ từ lư hương nhẹ nhàng cuộn lên, quấn màn lụa rủ xuống, lượn lờ đan xen với bóng rèm lay động, càng lúc càng triền miên, dần hòa lẫn vào ánh nến.

Trên bàn sách, giấy tuyên thành những nét xiêu vẹo run rẩy, giá để bút cũng bị va đến rung lắc.

Hứng thú của hoàng đế càng lúc càng dâng cao.

Từ sau đó, hắn dường say mê đóng vai thầy trò, cứ cách vài lại cùng ta “dạy học” trong thư phòng.

Dù trong cảnh hỗn loạn ấy mà luyện chữ, hắn luôn nhận tiến bộ của ta.

Không vị thầy nào lại không yêu học trò thông minh, sùng bái và chăm chỉ của ta hắn càng thấy thành tựu khi dạy dỗ.

Điều đó cũng hắn sẵn dạy cho ta nhiều điều hơn.

Từ thi từ ca phú đến kỳ thi họa, ngưỡng mộ trong mắt ta dành cho hắn càng sâu đậm.

Mỗi nép vào hắn kinh ngạc thốt lên “Hoàng thượng sao lại biết mọi thứ”, hắn dù mặt mày điềm nhiên, khóe môi lại bất giác cong lên, lẽ chính hắn cũng chưa từng nhận rằng, hắn đang rất hưởng thụ điều đó.

Dưới ái quá mức, tiền triều hậu cung dần dần bắt hành động.

Phụ thân dùng thủ đoạn đưa vào cung một phong thư, hỏi han tình hình trong cung, dặn ta phải tận tâm bệ hạ, sớm mang long thai.

Hầu phủ khó khăn lắm mới được một , quả nhiên ông ta đã sinh toan tính.

Nếu ta gây dựng thế lực trong cung, gài tai mắt vào khắp nơi, tất không thể thiếu trợ giúp từ hầu phủ.

hoàng đế hiện đang trong thời kỳ đề phòng, xung quanh ta lại đầy rẫy tai mắt, chỉ đành đốt thư đi, tạm thời không đáp lại.

Từ khi đăng cơ đến nay, đây là tiên hoàng đế ái một người suốt hơn một tháng , dưới xúi giục của Nghi quý , chuyện đã bị truyền tới tai Thái hậu.

Thái hậu bệnh nằm giường quanh năm, không triệu ta diện kiến, chỉ sai người truyền lời trách cứ hoàng hậu phải làm tròn trách nhiệm chủ vị hậu cung, hoàng hậu vì thế cũng đến gõ ta một trận.

Đêm ấy, ta làm theo ý họ, khuyên hoàng đế nên “mưa móc đều rơi”, thuận tiện nhắc đến Trịnh tài cùng nhập cung với ta.

Trịnh tài nghệ xuất chúng, không biết bệ hạ ghé qua thử một khúc?”

Hoàng đế bị quấy rối tâm tình, sắc mặt không vui:

“Kẻ khác đều trăm phương ngàn kế lôi kéo trẫm đến cung của họ, nàng thì trái lại, đẩy trẫm sang chỗ người khác.”

“Trịnh tài vào cung hơn một tháng chưa được thị tẩm, chịu không ít lạnh nhạt và ức hiếp.”

Hắn không thích lời , đang ôm ngang eo ta cũng lơi vài phần.

“Ái của trẫm quả là thiện lương.”

Ta nép mặt vào n.g.ự.c hắn, dịu dàng :

“Thần nào phải thiện lương gì, bệ hạ là thiên tử, là chủ của thiên hạ, thiên hạ , nơi nào phải bệ hạ đến thì đến?”

“Chỉ là gần đây trót lưu lại cung thần lâu chút, mà lại triều thần bất hòa, thật nực cười.”

càng lúc càng giận, ta khẽ hừ một tiếng:

Tùy chỉnh
Danh sách chương