Giang Yến Chu bất ngờ ngã từ cầu thang, mất đi ký ức của vài năm.
Tôi vội vàng đến bên phòng bệnh, nghe thấy giọng anh đang rất kích động:
“Làm sao con có thể kết hôn với một người phụ nữ chỉ quen qua xem mặt được? Ba, ba đùa con phải không?”
Cuộc hôn nhân mới được nửa năm này, có vẻ như sắp đi đến hồi kết.
Tôi lặng thầm nghĩ vậy.
Nhưng ngay khi vừa chạm mặt ở cửa phòng bệnh, Giang Yến Chu với trí nhớ trống rỗng ngẩng đầu nhìn tôi, nín thở hỏi:
“Ba, ba có tin vào tình yêu sét đánh không?”