7.
Ngày tiến cung, cha nương .
Ta cũng theo.
Lúc Hoàng thượng đến, ta vẫn còn đang sụt sịt.
Ngài bước đến trước mặt ta, nhàn nhạt hỏi: “Làm Thuần phi của Trẫm, sợ hãi đến sao?”
Ta mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn ngài. Hôm nay ngài khác trước, mặc một long bào màu vàng tươi, càng tôn lên khuôn mặt đẹp như khối ngọc cha cất trong thư phòng.
“Bệ hạ, ta đói rồi.” Ta thút thít trả lời.
Đây là sự thật. Hôm nay từ sáng sớm đã bận rộn ngày, chỉ ăn được hai miếng bánh.
Hoàng thượng không ngờ ta chuyện này, sững sờ một lúc rồi mới khẽ bật cười.
Ngài cười lên rất đẹp, tiếng cười cũng rất hay.
“Đi tìm chút gì đó cho nàng ấy ăn.” Ngài cúi đầu nhìn ta, lại môi nói, “Phải là đồ ngọt.”
Vị công công ngoài cửa tức vâng dạ rồi vội vã rời đi. Không sau, liền bưng vào mấy đĩa điểm tâm. Khiến mắt ta sáng rực.
Hoàng thượng ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn ta ăn mấy miếng điểm tâm rồi mới hỏi: “Nàng không sợ Trẫm sao?”
Ta vừa nhai bánh vừa lắc đầu.
Trên người ngài đâu có mùi hôi, dưới mùi vị đắng nồng còn có một chút hương thơm thoang thoảng.
Rất dễ ngửi.
“Nhưng họ rất sợ Trẫm.” Ngài cười nói.
Ta nuốt hết đồ trong miệng: “ thì chắc chắn là họ là người xấu.” Nói xong, mùi vị đắng trên người ngài xộc vào mũi ta, khiến ta không nhịn được hơi nhíu mày.
Những người đó sợ ngài cũng có thể ngài quá đắng.
“Bệ hạ, ngài cũng ăn đi.” Ta miếng bánh đường ngọt nhất đến miệng ngài, cười hì hì dỗ dành, “Miếng này ngọt nhất đấy!”
Ngài rũ mắt nhìn miếng bánh kẹo, trong đôi mắt đen láy như có ánh sáng lướt qua. Một lúc sau mới khẽ hé miệng cắn nhẹ một miếng.
Lý công công ở đó thấy thì trợn tròn mắt.
Ta Hoàng thượng nuốt xuống, rồi như muốn công hỏi: “Ngọt không?”
Khóe môi mỏng đẹp đẽ của ngài lên: “Ngọt.”
Ta vội vàng nhét hết chỗ còn lại vào miệng ngài, nhân cơ hội lại hít một hơi thật sâu.
Mùi vị đắng hình như, thật sự nhạt đi một chút.
Nhưng cũng chỉ nhạt đi một chút thôi, sau đó dù ta có đút cho ngài thế nào cũng không có gì thay đổi.
Cuối cùng ngài thở dài, nhìn đống bánh đường ta đút cho ngài, có chút bất đắc dĩ nói: “Thẩm Lam.”
Ta sững sờ: “Hả?”
“Ăn không hết thì vứt đi, không cần nhét hết vào bụng Trẫm.” Nói rồi ngài liếc Lý công công một cái, lạnh , “Dọn đi.”
Nhưng ta vẫn chưa ăn no. Nhân lúc Lý công công tiến lên, ta vội vàng vơ hai miếng nhét vào miệng.
Hoàng thượng nhìn hai bên má phúng phính của ta, có chút bật cười, tay khẽ nhéo một cái: “Ở , Thẩm đại nhân nàng nhịn đói sao?”
Không có!
Nhưng miệng ta đầy ứ, không thể nói được lời nào biện bạch.
8.
Ta tích thực.
Rõ ràng cũng không ăn nhiều.
Hoàng thượng dậy lúc ta nấc thứ ba.
Ma ma có nói, ta đã vào cung thì vinh nhục cùng chung Thẩm phủ. Chỉ cần ta phạm lỗi, cha nương sẽ phạt.
Nghĩ đến đây, ta vội vàng bịt miệng lại không dám nấc nữa.
“Trẫm ăn hơi nhiều, nàng cùng Trẫm ra ngoài đi dạo một chút.” Hoàng thượng nhìn bả vai ta run lên không dám nấc, nhàn nhạt nói.
Ta tức dậy: “Được… ợ!”
Khóe môi Hoàng thượng khẽ cụp xuống, quay người đi ra ngoài.
Ta bực bội bịt miệng lại vội vàng đi theo.
Váy áo của Thuần phi nương nương đặc biệt phức tạp, từng lớp váy áo bung ra theo bước chân của ta. Trông lại đẹp hơn những đóa mẫu đơn nở rộ ven đường.
Ta dồn hết tâm trí vào bước chân, không ý Hoàng thượng đi phía trước đột nhiên dừng lại.
“A.” Ta đụng thẳng vào ngài, chân không vững ngã ngửa ra sau.
Nhưng chưa kịp ngã xuống đất, ta đã được ngài quay lại ôm eo, ta về.
Mùi vị đắng nồng nặc xen lẫn hương trầm thoang thoảng lan tỏa trên người ngài.
Thật dễ chịu vô cùng.
Ngài khẽ nhíu mày, chưa ngài nói gì ta đã ngửi thấy một mùi hôi thoang thoảng từ đằng xa. Ta theo bản năng ngài nấp sau một tảng đá lớn.
“Suỵt!” Thấy ngài còn muốn nói, ta vội vàng tay bịt miệng ngài lại.
Một lúc sau, quả nhiên có tiếng bước chân ngày càng .
“Ngươi nói Bệ hạ đến Cảnh Hòa Cung?” Một nói kiều diễm vang lên.
Chính là nữ đã nói chuyện Hoàng thượng hôm đó. Ta nấp sau tảng đá cẩn thận nhìn ra.
Chỉ thấy nữ đó mặc một cung phục lộng lẫy, phía sau theo một đám cung nhân.
Cung nữ dẫn đầu cúi đầu: “Vâng…”
“Bổn cung đã vào cung hai ngày rồi, còn chưa gặp được Bệ hạ! Cái đồ ngốc đó vừa mới vào cung hôm nay đã được sủng hạnh, tại sao chứ?” Nữ đó bực bội bẻ gãy cành đào bên cạnh.
Cung nữ khẽ nói: “Phụ thân nàng ta là Lễ Thượng thư, học trò đắc ý nhất năm nay còn đỗ Trạng nguyên, Bệ hạ chắc là…”
Lời của nàng ta chưa nói xong, đã nữ kia ngắt lời: “Ngoài họ Lý của chúng ta ra, còn ai có thể trở thành trợ lực của ngài nữa.”
“Nương nương.” Cung nữ vội vàng nhìn trái nhìn phải, nói khẽ, “Xin thận trọng lời nói.”
Những lời họ nói, ta nghe mơ hồ. Chỉ biết họ nhắc đến cha ta, người học trò cha ta rất quý.
họ đi xa, ta mới nhìn Hoàng thượng bên cạnh.
Ngài ngoan ngoãn ta bịt miệng, còn Lý công công phía sau ngài sắc mặt trắng bệch, như thể trời sắp sập.
Ta lại làm sai rồi.
“Ta… ta…” Ta vội vàng buông ngài ra, mặt mếu máo, “Bệ hạ, ngài có thể chỉ phạt ta thôi, đừng phạt cha ta được không?”
Ngài cúi đầu nhìn ta, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, tay sửa lại cây trâm trên tóc ta.
“Trẫm không phạt nàng.” Ngài nhẹ dụ dỗ, “Nhưng Lam Lam có thể nói cho Trẫm biết, tại sao nàng biết Lý Tinh Chỉ đến? Lại còn nói nàng ta là người xấu?”
Ta chớp chớp mắt.
“Hửm?” Ngài ép ta vào giữa người tảng đá, hơi cúi thấp người xuống.
Ta nuốt nước bọt, chui ra từ dưới cánh tay ngài, nhấc váy lên chạy về: “Ta… ta hơi buồn ngủ rồi, phải đi ngủ thôi.”
Nhưng ta tắm rửa xong nằm lên giường, Hoàng thượng lại đến.
Sợ ngài tiếp tục hỏi, ta túm chăn trùm kín đầu: “Lam Lam ngủ rồi, không biết gì hết.”
Một lúc sau, bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của Hoàng thượng.
Ta cẩn thận chăn xuống, chỉ lộ một đôi mắt nhìn ngài.
Ánh nến sau ngài lay động, đổ cái bóng của ngài xuống chân.
Chỉ thấy ngài hai tay chắp sau , hơi cúi người xuống, mang theo nụ cười lạnh lùng: “Lam Lam gan lớn thật đấy, chưa thị tẩm đã tự ngủ rồi.”
Thị tẩm?
Ma ma hình như có nói, thị tẩm chính là ngủ cùng Hoàng thượng.
Hôm nay là đầu tiên ta không ngủ ở , vốn dĩ có hơi sợ. Nhưng nếu Hoàng thượng bằng lòng ngủ cùng ta, ta nhất định sẽ không sợ nữa.
Nghĩ như , ta xê dịch vào bên trong một chút, nhường chỗ trống bên cạnh, đôi mắt long lanh nhìn Hoàng thượng: “Lam Lam nhát gan, đương nhiên bằng lòng thị tẩm Bệ hạ rồi.”
Hoàng thượng sững sờ một chút, sau đó khóe mắt đẹp đẽ xuống. Ngài hỏi ta: “Lam Lam biết thị tẩm là gì không?”
Ta đương nhiên biết rồi! Khinh thường ai chứ?