Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chapter 2

4.

“Làm sao ngươi được?” Hoàng thượng bệ hạ trên ghế cao, một tay chống cằm, cúi người nhìn ta.

Mới rồi, khi cha và nương chuẩn bị ta rời cung thì có người ngăn lại. Sau đó ta bị tới nơi vàng son lộng lẫy này.

Trong điện chỉ có hai người là ta và Hoàng thượng.

Ta thấy mùi vị đắng trên người ngài chưa tan biến, được một đằng trả lời một nẻo: “Bệ hạ, ngài chưa ăn bánh đường sao?”

Đôi mắt đẹp của Hoàng thượng lay động, ngài dậy. Cùng với bước chân của ngài, mùi vị đắng trên ngài càng lúc càng nồng.

“Trẫm nghe nói ngươi không người thường.” Ngài mặt ta, cúi đầu nhìn ta bằng một thứ cảm xúc mà ta không hiểu được.

Ta cứ tưởng là ngài đã ta có thể thấy mùi vị, căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng lại nghe ngài nói tiếp: “Tới tuổi cập kê mà tâm trí chưa mở.”

Thì ra là này, ta thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại trừng mắt biện bạch cho mình: “Lão phu tử nói ta rất nhanh sẽ mở! qua ta có thể học thuộc thơ rồi!”

Hoàng thượng nghe vậy thì cười một tiếng.

Lúc này, vị công công dẫn ta vào chạy vào, quỳ ở đó, khẽ nói: “Bệ hạ, Thẩm đại nhân quỳ ngoài điện cầu kiến.”

“Cha ta?” Ta quay đầu nhìn công công.

Công công cúi đầu, không nói gì.

Ta lại nhìn Hoàng thượng. Ngài không để ý đến công công, chỉ nhìn ta, nhếch lên một nụ cười: “Phụ thân ngươi thật sự rất yêu thương ngươi.”

Ta gật đầu thật mạnh, đôi mắt cũng sáng rực: “Đương nhiên rồi, cha ta là người cha nhất trên đời.”

“Vậy Lam Lam…” Ngài nghe vậy cúi đầu lại ta, dùng nói rất nhẹ gọi tên ta, “Thật hạnh phúc.”

“Trẫm không có cha.”

Đắng quá. Khi ngài nói câu này, mùi vị đắng nồng nặc bao trùm khắp người.

“Vậy ta để cha ta làm cha ngài được không?” Ta theo bản năng dỗ dành ngài.

Ngài khẽ sững sờ, trong mắt như nhỏ một giọt mực, đen kịt như có thể hút ta vào trong. Một lúc lâu sau, ngài mới ta: “Được sao?”

Ta gật đầu: “Được chứ.”

Ngài cười, đầu nói với công công ở đằng xa: “Cho Thẩm Phong vào.”

5.

“Thẩm ái khanh, món quà mừng nay ngươi tặng Trẫm, Trẫm rất hài lòng.”

Cha quỳ xuống đất, nghe thấy Hoàng thượng nói như vậy.

“Đa tạ Bệ hạ đã ưu ái. Viên Dạ Minh Châu đó là được vận chuyển từ Nam Hải về, là vật có phẩm chất vạn người không có một.” Cha dập đầu trả lời.

“Trẫm không nói đến viên Dạ Minh Châu đó.” Hoàng thượng bệ hạ nghiêng đầu nhìn ta, miệng khẽ nhếch, “Trẫm nói là, viên Minh Châu trong lòng bàn tay của ái khanh.”

Cha nghe vậy run lên, đầu nhìn ta một cái. Chỉ một cái liếc mắt, ông vội vàng dập đầu thêm một cái, gấp gáp nói: “ nữ khác với người thường, tâm trí như trẻ nhỏ, hành sự lỗ mãng, nếu có làm Bệ hạ không vui, xin Bệ hạ hãy giáng tội cho thần!”

Hoàng thượng cong miệng, giơ tay đặt lên đầu ta. Chỉ nghe ngài nói: “Ái khanh khiêm tốn rồi, theo Trẫm thấy, nữ nhi của ngươi lại thông minh người.”

Ngài là người đầu tiên khen ta thông minh. Nhất định là một người .

Đợi ta làm tan đi mùi vị đắng trên người ngài, chắc chắn sẽ thấy mùi hương trên người ngài. Ta nghĩ như vậy, nhìn ngài cười.

Ngài cũng cúi đầu nhìn ta, bàn tay đặt trên đầu ta nhẹ nhàng xoa xoa, dùng nói nhẹ nhàng nói khẽ: “Lam Lam nói, để phụ thân của nàng làm phụ thân của Trẫm nữa.”

Ta cười gật đầu.

Nhưng khi ta quay đầu lại nhìn cha, chỉ thấy sắc mặt ông bệch, lại dập đầu thật mạnh xuống đất một cái: “Thần đáng ch3t vạn lần, là thần dạy con không nên mới để con bé ăn nói linh tinh mặt Bệ hạ, xin Bệ hạ trách phạt!”

“Cha!” Ta vội vàng chạy tới, nhìn trán ông sưng đỏ vì dập đầu mà mắt đỏ hoe, “Cha, có phải Lam Lam lại làm sai rồi không?” Nói rồi ta vội vàng thổi thổi vào trán ông.

Cha kéo ta lại, bảo ta quỳ cùng ông, tiếp tục nói với Hoàng thượng: “ nữ tâm trí chưa mở, lời nói không chuẩn mực, đều là của thần, xin Bệ hạ đừng trách tội nữ!”

Hoàng thượng bước đến mặt chúng ta, tay đỡ ta dậy: “Thẩm ái khanh, nói quá rồi.” Hoàng thượng cười rất đẹp, đôi mắt rất đen, “Trẫm lại thấy Lam Lam thuần khiết đáng yêu, những lời nói ra rất lòng Trẫm, không những không phạt, mà phải ban thưởng.”

Cha ta lại như nghe tin dữ, ngã xuống đất.

6.

Hình như ta lại làm sai rồi.

Sau khi từ Hoàng cung trở về, cha thức đêm, nương ôm ta đôi mắt đỏ hoe.

“Nương, con không nói bí mật của con với Bệ hạ.” Ta ở trong lòng nương mà mắt cũng đỏ theo.

Rõ ràng Hoàng thượng nói sẽ ban thưởng cho ta và cha.

Nương nghe vậy thì ôm ta càng chặt : “Nương , đều là của cha và nương.”

Ta không hiểu vì sao họ lại có . Cho đến sáng sau, trong cung truyền đến thánh chỉ.

Hoàng thượng bệ hạ nói được làm được. Các cung nhân khiêng đến mấy hòm vàng bạc châu báu.

Công công đầu sau khi đọc xong thánh chỉ, cười tủm tỉm nói với ta: “Thuần phi nương nương, ba ngày sau là ngày lành, là ngày để tiến cung.”

Ta đầu nhìn ông ta, chớp chớp mắt: “Ta không phải là Thuần phi nương nương, ta tên là Thẩm Lam.”

Ông ta cười: “Ngài chính là Thuần phi nương nương, do Bệ hạ đích thân phong.” Nói xong, ông ta trao thánh chỉ vào tay cha, rồi dẫn một đám người rời đi rầm rộ.

Nương nhịn cả một đêm, nhìn thấy thánh chỉ cùng cũng khóc òa lên.

Ta lén Đậu Đậu – nha hoàn cận thân của mình: “Thuần phi nương nương là gì?”

Đậu Đậu bĩu , nức nở: “Chính là phi tần của Bệ hạ.”

Ta đảo mắt: “ như cha và nương sao?”

Đậu Đậu sững sờ, nghĩ một lúc: “Cũng .”

Vậy tại sao họ lại khóc?

Ta nghiêng đầu nhìn cha nương, tay lau nước mắt trên mặt nương, “Nương đừng khóc, con bằng lòng làm Thuần phi nương nương của Bệ hạ.”

Nương khóc càng dữ dội .

Ba ngày tiếp theo, trong nhà có mấy bà ma ma đến.

Đại khái là đến dạy ta một số lễ nghi sau khi tiến cung. Những lễ nghi đó rườm rà khó học, ta học vấp váp một hồi mới học được một ít.

Bà ma ma cùng mặt ta rất lâu, nhìn đôi mắt của ta, mặt đỏ rồi lại , rồi lại đỏ.

“Phòng sự là gì?” Ta mở to mắt, ngây thơ nhìn bà ấy.

Bà ấy cắn , cùng chỉ nói được một câu: “ thư chỉ cần nhớ, trên giường nhất định phải nghe lời Bệ hạ.”

Ta gật đầu: “Lúc khác thì sao?”

“Cũng phải nghe.”

Vậy phòng sự cũng chẳng có gì đặc biệt.

4.

“Làm sao ngươi được?” Hoàng thượng bệ hạ trên ghế cao, một tay chống cằm, cúi người nhìn ta.

Mới rồi, khi cha và nương chuẩn bị ta rời cung thì có người ngăn lại. Sau đó ta bị tới nơi vàng son lộng lẫy này.

Trong điện chỉ có hai người là ta và Hoàng thượng.

Ta thấy mùi vị đắng trên người ngài chưa tan biến, được một đằng trả lời một nẻo: “Bệ hạ, ngài chưa ăn bánh đường sao?”

Đôi mắt đẹp của Hoàng thượng lay động, ngài dậy. Cùng với bước chân của ngài, mùi vị đắng trên ngài càng lúc càng nồng.

“Trẫm nghe nói ngươi không người thường.” Ngài mặt ta, cúi đầu nhìn ta bằng một thứ cảm xúc mà ta không hiểu được.

Ta cứ tưởng là ngài đã ta có thể thấy mùi vị, căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng lại nghe ngài nói tiếp: “Tới tuổi cập kê mà tâm trí chưa mở.”

Thì ra là này, ta thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại trừng mắt biện bạch cho mình: “Lão phu tử nói ta rất nhanh sẽ mở! qua ta có thể học thuộc thơ rồi!”

Hoàng thượng nghe vậy thì cười một tiếng.

Lúc này, vị công công dẫn ta vào chạy vào, quỳ ở đó, khẽ nói: “Bệ hạ, Thẩm đại nhân quỳ ngoài điện cầu kiến.”

“Cha ta?” Ta quay đầu nhìn công công.

Công công cúi đầu, không nói gì.

Ta lại nhìn Hoàng thượng. Ngài không để ý đến công công, chỉ nhìn ta, nhếch lên một nụ cười: “Phụ thân ngươi thật sự rất yêu thương ngươi.”

Ta gật đầu thật mạnh, đôi mắt cũng sáng rực: “Đương nhiên rồi, cha ta là người cha nhất trên đời.”

“Vậy Lam Lam…” Ngài nghe vậy cúi đầu lại ta, dùng nói rất nhẹ gọi tên ta, “Thật hạnh phúc.”

“Trẫm không có cha.”

Đắng quá. Khi ngài nói câu này, mùi vị đắng nồng nặc bao trùm khắp người.

“Vậy ta để cha ta làm cha ngài được không?” Ta theo bản năng dỗ dành ngài.

Ngài khẽ sững sờ, trong mắt như nhỏ một giọt mực, đen kịt như có thể hút ta vào trong. Một lúc lâu sau, ngài mới ta: “Được sao?”

Ta gật đầu: “Được chứ.”

Ngài cười, đầu nói với công công ở đằng xa: “Cho Thẩm Phong vào.”

5.

“Thẩm ái khanh, món quà mừng nay ngươi tặng Trẫm, Trẫm rất hài lòng.”

Cha quỳ xuống đất, nghe thấy Hoàng thượng nói như vậy.

“Đa tạ Bệ hạ đã ưu ái. Viên Dạ Minh Châu đó là được vận chuyển từ Nam Hải về, là vật có phẩm chất vạn người không có một.” Cha dập đầu trả lời.

“Trẫm không nói đến viên Dạ Minh Châu đó.” Hoàng thượng bệ hạ nghiêng đầu nhìn ta, miệng khẽ nhếch, “Trẫm nói là, viên Minh Châu trong lòng bàn tay của ái khanh.”

Cha nghe vậy run lên, đầu nhìn ta một cái. Chỉ một cái liếc mắt, ông vội vàng dập đầu thêm một cái, gấp gáp nói: “ nữ khác với người thường, tâm trí như trẻ nhỏ, hành sự lỗ mãng, nếu có làm Bệ hạ không vui, xin Bệ hạ hãy giáng tội cho thần!”

Hoàng thượng cong miệng, giơ tay đặt lên đầu ta. Chỉ nghe ngài nói: “Ái khanh khiêm tốn rồi, theo Trẫm thấy, nữ nhi của ngươi lại thông minh người.”

Ngài là người đầu tiên khen ta thông minh. Nhất định là một người .

Đợi ta làm tan đi mùi vị đắng trên người ngài, chắc chắn sẽ thấy mùi hương trên người ngài. Ta nghĩ như vậy, nhìn ngài cười.

Ngài cũng cúi đầu nhìn ta, bàn tay đặt trên đầu ta nhẹ nhàng xoa xoa, dùng nói nhẹ nhàng nói khẽ: “Lam Lam nói, để phụ thân của nàng làm phụ thân của Trẫm nữa.”

Ta cười gật đầu.

Nhưng khi ta quay đầu lại nhìn cha, chỉ thấy sắc mặt ông bệch, lại dập đầu thật mạnh xuống đất một cái: “Thần đáng ch3t vạn lần, là thần dạy con không nên mới để con bé ăn nói linh tinh mặt Bệ hạ, xin Bệ hạ trách phạt!”

“Cha!” Ta vội vàng chạy tới, nhìn trán ông sưng đỏ vì dập đầu mà mắt đỏ hoe, “Cha, có phải Lam Lam lại làm sai rồi không?” Nói rồi ta vội vàng thổi thổi vào trán ông.

Cha kéo ta lại, bảo ta quỳ cùng ông, tiếp tục nói với Hoàng thượng: “ nữ tâm trí chưa mở, lời nói không chuẩn mực, đều là của thần, xin Bệ hạ đừng trách tội nữ!”

Hoàng thượng bước đến mặt chúng ta, tay đỡ ta dậy: “Thẩm ái khanh, nói quá rồi.” Hoàng thượng cười rất đẹp, đôi mắt rất đen, “Trẫm lại thấy Lam Lam thuần khiết đáng yêu, những lời nói ra rất lòng Trẫm, không những không phạt, mà phải ban thưởng.”

Cha ta lại như nghe tin dữ, ngã xuống đất.

6.

Hình như ta lại làm sai rồi.

Sau khi từ Hoàng cung trở về, cha thức đêm, nương ôm ta đôi mắt đỏ hoe.

“Nương, con không nói bí mật của con với Bệ hạ.” Ta ở trong lòng nương mà mắt cũng đỏ theo.

Rõ ràng Hoàng thượng nói sẽ ban thưởng cho ta và cha.

Nương nghe vậy thì ôm ta càng chặt : “Nương , đều là của cha và nương.”

Ta không hiểu vì sao họ lại có . Cho đến sáng sau, trong cung truyền đến thánh chỉ.

Hoàng thượng bệ hạ nói được làm được. Các cung nhân khiêng đến mấy hòm vàng bạc châu báu.

Công công đầu sau khi đọc xong thánh chỉ, cười tủm tỉm nói với ta: “Thuần phi nương nương, ba ngày sau là ngày lành, là ngày để tiến cung.”

Ta đầu nhìn ông ta, chớp chớp mắt: “Ta không phải là Thuần phi nương nương, ta tên là Thẩm Lam.”

Ông ta cười: “Ngài chính là Thuần phi nương nương, do Bệ hạ đích thân phong.” Nói xong, ông ta trao thánh chỉ vào tay cha, rồi dẫn một đám người rời đi rầm rộ.

Nương nhịn cả một đêm, nhìn thấy thánh chỉ cùng cũng khóc òa lên.

Ta lén Đậu Đậu – nha hoàn cận thân của mình: “Thuần phi nương nương là gì?”

Đậu Đậu bĩu , nức nở: “Chính là phi tần của Bệ hạ.”

Ta đảo mắt: “ như cha và nương sao?”

Đậu Đậu sững sờ, nghĩ một lúc: “Cũng .”

Vậy tại sao họ lại khóc?

Ta nghiêng đầu nhìn cha nương, tay lau nước mắt trên mặt nương, “Nương đừng khóc, con bằng lòng làm Thuần phi nương nương của Bệ hạ.”

Nương khóc càng dữ dội .

Ba ngày tiếp theo, trong nhà có mấy bà ma ma đến.

Đại khái là đến dạy ta một số lễ nghi sau khi tiến cung. Những lễ nghi đó rườm rà khó học, ta học vấp váp một hồi mới học được một ít.

Bà ma ma cùng mặt ta rất lâu, nhìn đôi mắt của ta, mặt đỏ rồi lại , rồi lại đỏ.

“Phòng sự là gì?” Ta mở to mắt, ngây thơ nhìn bà ấy.

Bà ấy cắn , cùng chỉ nói được một câu: “ thư chỉ cần nhớ, trên giường nhất định phải nghe lời Bệ hạ.”

Ta gật đầu: “Lúc khác thì sao?”

“Cũng phải nghe.”

Vậy phòng sự cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương