Tôi vẫn do dự, anh tôi lập tức đá cho tôi một phát: “Còn không mau lên đi, mày muốn chec tao à?!”
Thế là tôi luống cuống đi đến cắn rách đầu tay, chấm lên hai bên mắt của người giấy.
Quả nhiên, lúc này mới thuận lợi đóng quan.
Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
3.
đã được đào sẵn từ trước
Nhị gia cũng dùng đường mực để bày trận, còn dùng vôi sống rải lên trên.
Mọi người làm chỉ thị của ông, đặt quan tài vào huyệt đúng giờ.
Đến khi chuẩn bị lấp đất, đột nhiên đất xung quanh bắt đầu rung động, khiến đám đông hốt hoảng bất giác lùi lại vài bước.
Sau đó mặt đất bắt đầu rạn nứt, trong phút chốc có trăm con chuột chui ra, chi chít từng , xông đến bắt đầu gặm cổ quan.
Cảnh tượng rùng rợn đến sởn gai ốc.
Nhị gia cau mày: “Trăm chuột gặm quan, hủy Cửu Long, ngũ quỷ, đây là muốn chạy trốn sao?”
Nói rồi, ông lấy từ trong túi ra năm tờ người giấy, chia ra cho tôi và bốn người đóng quan lúc nãy.
Chúng tôi đứng vào đúng vị trí ban đầu.
Tiếp đó Nhị gia đem túi da nhỏ, thả chín con lục bé tí ra, quăng thẳng lên nóc quan tài.
Ông bảo đây là Cửu Long khóa lệ quỷ, ngũ quỷ phong ấn đường ra.
Chín con lục bé tí đó ở trên nắp quan xì xì phát tín hiệu, đối mặt với đám chuột chi chít.
Bỗng dưng, đàn chuột đồng loạt xông lên, nuốt trọn đàn con trong tích tắc.
Tất cả mọi người đều hãi lùi về sau hai bước.
Cơ mặt của Nhị gia căng cứng, hai hàm răng va vào nhau cầm cập: “Nếu đã như vậy thì đừng ta ra tay tàn độc!”
Nói rồi ông trực tiếp đổ hết đống vôi sống vào huyệt.
Đồng thời hô to: “Mau lên! Nước!”
Mọi người đồng loạt chạy ra giếng lấy nước đổ vào đống vôi sống.
trăm con chuột bị bỏng gào thét thất thanh.
Nhưng kỳ lạ là, chúng thà bị bỏng chec, cũng không có con nào chạy ra ngoài để thoát .
Cuối cùng, chẳng con nào sống sót.
Trong lòng tôi bỗng có chút xót.
Lại vào cổ quan, nó đã bị gặm một lớp dày rồi.
Nhị gia thở dài: “Đã hạ huyệt rồi sẽ không động đậy được gì , cứ như vậy đi. Cô gái, con cũng đừng Nhị gia, chỉ số trời đã định, hãy chấp nhận đi.”
Trước khi giải tán, Nhị gia đã nhiều lần căn dặn, đã đi là không quay đầu, một hơi đi thẳng về nhà.
Chỉ duy nhất tôi phải ở lại đây, đợi khi tất cả đã về đến nhà, tôi mới được rời khỏi.
Bởi vì người giấy trong quan đã dùng m.á.u của tôi để chấm mắt, phách của quỷ sẽ mượn mắt nhận được, đi tôi về nhà.
Tôi hơi , nhưng lại bị mẹ mắng cho một trận: “ ôn dịch, bảo mày làm gì thì làm đấy, cứ muốn chec tao với anh mày mới vừa lòng sao?!”
Tôi cạn lời, chỉ đành ở lại.
4.
Trời đã sập tối, cũng không ai đến thông báo rằng tôi đã được về chưa.
Vừa định đứng dậy, lại thấy có một ông lão ăn xin, kêu ông đói quá, có cho ông chút đồ ăn không.
Tôi trông đáng , đã nhét cả đống đồ ăn cho ông.
Ăn uống phủ phê, ông lau miệng rồi cười hề hề với tôi: “Nhóc con, cậu đúng là một người tốt bụng, cho tôi sẽ cứu cậu một mạng.”
Tôi ngơ ngác.
Ông lão ăn xin đứng dậy nói tiếp: “Cục diện của có phải là ngũ quỷ hóa sát không?”
Tôi nói phải.
Ông lão bật cười: “ ra đây chính là trận pháp ngũ quỷ hợp sát, chỉ có tích tụ càng nhiều oán khí, chứ không hóa sát được đâu.”
Đầu tôi như bùng nổ.
Ông lão lại nói: “Có phải là đinh không đóng được quan, dùng m.á.u đầu tay để chấm mắt, trăm con chuột gặm cổ quan, thậm chí là ngũ quỷ chặn lối?”
Tôi giật nảy bật dậy.
Ông lão vẫn không ngừng: “Cậu chính là người đã bái đường kết âm hôn?”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc: “Rốt cuộc ông là ai! Tại sao lại biết những chuyện này?!”
“Giời ạ, phá giải những thứ như hỷ đầu tang, hoành hồng sát, đều là những tình huống này.”
“Vậy tại sao tôi lại phải chec?”
“Bởi vì người giấy không dùng để thế , cậu mới là người thế .”
Trong phút chốc, thế giới quan trong tôi như đảo lộn đến chóng mặt.
“À đúng rồi, cậu có tham dự vào việc đóng quan không?”
“Có.”
“Khi đóng đinh quan, có ai gọi tên của cậu không?”
“Mẹ tôi có gọi.”
“Thế thì hết cứu rồi. Đóng quan không gọi tên, không nợ tình ma quỷ, đóng quan mà gọi tên, canh ba chẳng toàn mạng.”
“Nhưng đó là mẹ tôi mà.”
“Bà ta muốn cậu chec thay cho anh trai cậu đấy.”
Tôi vội quỳ xuống cầu xin: “Ông ơi, xin ông hãy cứu tôi.”
Ông lão ăn xin ngẫm một lúc, thấy tôi đáng , liền lấy từ túi ra một sợi dây đỏ, rồi nói với tôi: “Buộc nó vào cổ chân, lúc cấp thì xỏ giày ngược lại, chạy về hướng Tây Bắc, chúng càng đuổi sẽ càng xa cậu.”
Tôi nói: “Vậy giờ tôi chạy luôn, không về nhà .”
Ông ấy lại nói: “Không về nhà cậu sẽ bị quỷ g.i.ế.c chết, về nhà còn có đường sống sót.”
Tôi: “Sống sót bằng cách nào?”
“Làm ngược lại tất cả những gì họ nói, cậu sẽ tìm được lối thoát.”
5.
Tôi về đến nhà thì trời đã tối đen như mực.
Mẹ tôi thấy tôi về, vội chạy ra đón, lo lắng nói: “Mẹ c.h.ế.t đi được, không thấy con về, tưởng con gặp chuyện gì rồi.”
Trong lòng tôi : Chẳng phải bà đang chửi bới sao tôi không c.h.ế.t ngoài địa luôn đi, còn phải sai người đi thỉnh về sao?
Nhị gia thấy tôi về, vội kéo tôi vào nhà: “Mau ông vào nhà!”
Tôi thấy lạ sao linh đường vẫn còn, ảnh đặt ở giữa, tôi bàng hoàng giật .
Vì trên đó treo ảnh của tôi!
Phía dưới còn có một cỗ quan tài bằng giấy, bên trong chính là hình nhân thế mạng của tôi.
Tôi túm lấy Nhị gia: “Nhị gia! Các người rốt cuộc muốn gì? Tôi đã hy sinh đủ nhiều rồi, các người sự muốn tôi c.h.ế.t sao?”
Nhị gia: “Đứa bé ngốc! Đừng nóng vội, Nhị gia đang cứu cháu đấy.”
Trong lòng tôi , nếu nghe ngược lại là: ngu, Nhị gia bỏ công sức nhiều như vậy chẳng phải là để g.i.ế.c cháu sao?
Nhị gia tiếp tục: “Bây giờ cả nhà đều được cứu, chỉ có cháu là hiểm, ma chắc chắn sẽ quấy rối cháu, làm hình nhân thế mạng, tổ chức tang lễ giả rồi đốt đi, quỷ sẽ tưởng cháu chết, không quấy rối , bây giờ chỉ cần cháu chấm mắt cho hình nhân thế mạng là xong.”
Câu này nghe ngược lại là: Bây giờ cả nhà vẫn chưa thoát hiểm hoàn toàn, cháu cần hy sinh thêm, dùng m.á.u đầu tay chấm mắt cho hình nhân để thu , lửa mạnh đốt quan tài hủy đi bảy phách, quỷ nửa đêm đến đón, sáng mai sẽ chôn xác .