Vào tối hôm đám cưới của anh trai, cô dâu đã chec bất đắc kỳ tử.
Vốn dĩ Nhị gia muốn làm cho anh tôi một người giấy thế thân, tiếp tục hôn lễ rồi chôn cùng là được.
ngờ khi làm người giấy, hàng loạt chuyện lạ đã xảy ra vào ngày đưa .
Trước là không khép được quan, đến lúc hạ huyệt, đột lại xuất hiện hàng trăm con chuột gặm nhấm cổ quan , người xưa gọi đây là Tuyệt Địa Hoành Sát.
1.
Cô dâu là đang trên đường đến hiện trường diễn tập hôn lễ, bị xe tông chec, m.á.u nhuốm đỏ cả chiếc váy cưới.
Đều nói hỷ đầu , lụi bại ba đời.
Cộng thêm chec bất đắc kỳ tử, là hồng sát.
không phải xui tận , cũng không thể một lần cỏ đủ ba yếu tố trên.
Gia đình hai bên chửi rủa nhau, bảo rằng đối phương không tích đức, càng không đồng cho cô dâu chôn trong tổ của gia đình.
Bên nhà gái lại nhận định rằng, đã đính hôn rồi thì chính là người nhà chúng tôi.
Mẹ tôi không chịu, kêu chưa làm đám cưới thì không được tính là người một nhà.
Lời qua lại, không ai nhường ai, thế là họ định đem xác chôn ngoài bãi tha ma.
Thế nhưng Nhị gia – người chuyên giải quyết sự vụ trong thôn lại nói, chec tức tưởi, hóa huyết y hồng sát, như xử lý không thỏa đáng, nhà mẹ đẻ thì dễ, nhưng bên nhà chồng sẽ không sống được quá bảy ngày.
Nhà gái nghe đắc rời đi.
Mẹ tôi hoảng hốt lập tức trước mặt Nhị gia cầu xin: “Ôi trời ơi, thật là tạo nghiệp mà, chú hai, chú nhất định phải cứu giúp gia đình tôi đấy.”
Nhị gia đáp: “Đám cưới thế không thành, thì lấy âm hôn bù vào, cũng phải giải quyết êm xuôi cho con gái nhà người ta, sau đó mai táng long trọng, ắt sẽ có thể giảm thiểu oán khi của cô ấy.”
Mẹ tôi không biết âm hôn cần phải làm thế .
Nhị gia lại nói: “Không khó, cứ làm một người giấy thế thân cho Nhị , rồi dùng ảnh của cô dâu để bái thiên địa, sau đó đưa vào chôn chung với cô dâu là được.”
Nhị chính là anh tôi.
Mẹ tôi thở phào một hơi dài.
Đích thân Nhị gia chế tạo người giấy giống hệt như anh tôi, chỉ duy nhất một kỳ lạ là không tròng đen.
Ông bảo người giấy nhất định không được mắt, vì mắt trấn , sau ba ngày hạ huyệt, người thật sẽ chec!
Lúc đó tôi mới hiểu.
Đến ngày làm lễ âm hôn, anh tôi sợ đến mức trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Thế là mẹ ép tôi thay anh ta làm lễ.
Tôi không chịu, bà gõ cóc cóc lên đầu tôi mắng: “Nuôi mày có ích gì, nuôi mày có ích gì chứ hả?!”
Nhị gia vội vàng che chắn cho tôi, an ủi: “Đừng sợ, có Nhị gia đây.”
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của ông, trong lòng tôi cũng bớt sợ đi một chút.
Sau đó tôi cầm người giấy thế thân của anh tôi lên, Nhị gia thì bưng di ảnh của cô dâu, cứ thế mà hoàn tất nghi lễ bái đường.
Ấy mà mọi thứ đều thuận lợi, không có xảy ra vấn đề gì cả.
ngờ đến ngày thứ bảy sắp phải đóng để đưa , khép quan mãi mà chẳng được.
2.
Cổ quan này là quan đôi Cửu Long đặt làm riêng.
Cộng thêm đất phần có cục ngũ hóa sát do đích thân Nhị gia chỉ , một khi đóng quan nhập thổ, cô dâu sẽ mãi mãi bị phong ấn tại nơi này.
Gia đình tôi sẽ bình an suôn sẻ.
Theo tục , khi đóng quan phải gọi người đã khuất, để họ được đinh đóng quan, ví dụ như “Nhị Ngốc đinh” hay “Cẩu Đản đinh”.
Bởi vì đinh đóng quan rất dễ làm tổn thương đến phách của người chec.
Nhưng Nhị gia lại rất nhẫn tâm, nghiêm cấm không cho phép ai được nói chuyện.
Ông bảo bốn người cứ lẳng lặng đi đến bốn góc quan, lấy bốn cây đinh đóng quan to đùng đã bôi m.á.u chó mực, bắt tay vào đóng.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cây đinh to thế mà đóng mãi chẳng vào.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, sởn hết cả gai ốc.
Đến cả Nhị gia cũng chưa từng gặp qua tình huống này.
Nhị gia đi hai vòng quanh cổ quan rồi hét lên, bảo ai con gà bước ra ngay.
Cả hội trường không ai lên , đột mẹ húc nhẹ vào người tôi nói: “Chẳng phải mày con gà sao?”
Tôi ngơ ngác, lập tức phản ứng lại: “Dạ!”
“Tam Lượng, cháu đến cầm cây đinh, đứng ngay đầu quan, đóng đinh ở giữa, phá bỏ Phụng Đầu Sát này, nhanh lên!”
Thấy tôi còn do dự, mẹ lập tức nắm đầu tôi đi đến đầu quan.
Đồng thời hướng về phía quan , nơi chị dâu sắp cưới mắng nhiếc: “Con khốn khiếp âm không tan, đâu phải nhà tao hại chec mày, tại sao mày cứ bám riết lấy nhà tao không buông! Tam Lượng, mày đóng vào quan nó cho tao!”
Kỳ lạ, sao mẹ lại gọi hẳn cúng cơm của tôi làm gì?
Nhưng mẹ tôi lại một lần nữa hét lớn: “ Tam Lượng! Đóng đinh vào quan nó cho tao!”
Tôi vô thức làm theo lời nói của mẹ, đóng mạnh xuống một cái.
Đinh còn chưa đóng vào, nhưng trong nhà lại truyền đến gào thét thất thanh của anh tôi.
Vừa chạy vào xem thì thấy anh tôi ôm đầu nằm lăn lộn dưới đất, giống như cây đinh lúc nãy đã đóng vào đầu anh ta .
Mẹ tôi hoảng loạn đến tột cùng.
Nhị gia cũng không khá hơn: “Toang rồi, con nhỏ này đã phát hiện ra người giấy là giả, nhất định phải kéo theo Nhị đi cho bằng được!”
Mẹ tôi nghe thế lập tức xuống cầu xin, tôi cũng theo sau.
Nhị gia ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Giờ chỉ còn cách duy nhất là mắt cho người giấy, phải để cô dâu chấp nhận người giấy đó mới được!”
Nhưng mọi người đều biết, một khi chấm mắt cho người giấy, anh tôi vẫn không sống được quá ba ngày, kết cục cũng là chec đó thôi.
Nhị gia lại bảo, như lỡ mất giờ đóng quan hạ huyệt, hóa sát, cả thôn đều phải chec!
Mọi người đều sợ hãi, bắt đầu quay sang chỉ trích chúng tôi.
Mẹ tôi khóc lóc ôm chặt lấy anh tôi không buông.
Anh ta chửi rủa: “Tôi đây là xui xẻo đến tận rồi! Bao nhiêu phụ nữ không cưới, lại phải vơ trúng cái đồ sao chổi, âm binh vất vưởng!”
Nhị gia nhìn anh tôi, bất lực lắc đầu.
Rồi đột ông quay sang hỏi tôi: “Tam Lượng, chẳng phải cháu sinh vào mùng một tháng Giêng sao?”
Tôi gật đầu.
“Mấy giờ sinh ra thế con?”
“5 giờ 30 chiều.”
Nhị gia mừng rỡ: “Đúng là trời, con gà, mùng một tháng Giêng, giờ Dậu, chí cương chí dương, dùng m.á.u ở đầu ngón tay để chấm mắt người giấy, sẽ cứu được của anh con.”