Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
“Ngươi nói bậy!” Ta ôm tai gào thét: “Ngươi nói bậy! Thanh Nhi của ta không chế*!”
Đầu óc quay cuồng, ta không còn đứng vững nữa, lảo đảo vài bước rồi ngã ngồi xuống đất.
nữ tử kia, toàn thân đầy thương tích, dây leo chút chút quấn . Bên cạnh còn có mấy kén Linh thú đang khẽ lay động.
Ta theo bản năng từ chối tin những lời họ nói, nhưng mọi chuyện xảy ra trước đều cho ta , là sự thật.
Thanh Nhi của ta, đã chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu tội lỗi đến được nơi này. Nhưng con bé không nhìn thế giới rộng lớn hơn, lại mất tất cả, biến thành thú cưỡi của một gã nam nhân.
Là ta đã gửi con bé đến .
Là ta đã tự tay đưa con bé đến .
Ta đã ôm con bé thức trắng bao đêm, từ lúc bi bô tập nói, đến lúc chập chững . Ta nhịn ăn nhịn mặc, muốn cho con bé những điều đẹp nhất đời, lại tự tay đẩy con bé con đường không có lối .
Ta gần như phát điên, cúi xuống, nôn ra ngụm m á u lớn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến, cánh cửa đá phía sau lưng ta mở ra.
“Thật không chịu nổi, đã bảo họ huấn luyện một chút, sao lại đánh chế* rồi?”
“Yên tâm, lô kén Linh thú này có sắp trưởng thành, mở ra xem có đồ không. Nhỡ đâu lại nở ra một con Kỳ Lân thì sao?”
“Kỳ Lân gì Kỳ Lân, với Linh căn đó, cùng lắm chỉ ra được một con trâu xanh thôi.”
Ta quay đầu lại, nhìn Vân, đỏ hoe như muốn rớt ra, lao phía hắn: “Thanh Nhi của ta đâu? Thanh Nhi lại cho ta!”
“ là ai?!” Vân tùy ý vung tay áo, ta bị hắn hất văng ra xa, ngã xuống đất, lại nôn thêm mấy ngụm m á u nữa.
cau mày đứng bên cạnh: “ là của Thú Phòng, ai đưa ?”
“Còn ngươi nữa, ngươi đã ức h.i.ế.p Thanh Nhi nhà ta!” Ta chống tay đứng dậy, xông phía hắn. lùi lại vài bước, nở một nụ cười đầy vẻ đùa cợt.
“Hả! Thanh Nhi? Chẳng lẽ là Thẩm Vân Thanh? đến thù cho ả ta à? Chưa nghe nói ả ta có thân ở Tiên môn, là gì của ả?”
15.
Vân cẩn thận quan sát ta, rồi chợt bừng tỉnh: “Là ngươi à… Ngươi là mẹ của Thẩm Vân Thanh, hôm nay chính là ngươi đã hỏi thăm ta tông môn? tìm được đến , thật đáng nể.”
: “Thật hay giả ? Một thôn phụ, sao lại chạy được đến Thú Phòng?”
Vân cười lạnh: “Chắc chắn có kẻ chướng ta, cố ý đưa ả ta đến làm ta ghê tởm, tông môn loạn đến mức này, đúng là nên chấn chỉnh lại rồi.” Nói xong, hắn vung tay tung ra một luồng sáng trắng, ném ta thẳng tường.
Ta ngã xuống đất, cảm giác toàn thân xương cốt như muốn vỡ vụn.
tới, giơ chân đạp n.g.ự.c ta: “ khí chất này, đúng là giống hệt Thẩm Vân Thanh.”
ta đỏ ngầu: “Đồ sú* s i n h, tên sú* s i n h các ngươi!”
“Ha, đại nương, nói sai rồi, con gái mới là sú* s i n h.” cúi , ghé sát tai ta: “ có thể vì nó làm đến mức này, thật không dễ dàng chút nào. Tình mẫu tử thâm sâu như , thảo nào con gái trước khi chế* cứ luôn miệng gọi mẹ.”
“Mẹ ơi, con đau quá, mẹ ơi, con sợ…”
“Aaaa!” Cổ họng ta phát ra một tiếng gào thét như dã thú, ta vung tay cào mặt .
né sang bên, trực tiếp tóm lấy cổ áo ta, ném ta xuống khỏi bục đá.
Ta ngã mạnh xuống đất.
Ta cảm giác như mình đã chế* rồi. Nỗi đau không bằng một phần vạn nỗi đau lòng. Cơn giận dữ và đau thương ngập trời, sự phẫn nộ với chính bản thân mình vì bất lực, thiêu rụi ta thành tro bụi.
Vân nhảy xuống bục đá, đáp xuống trước mặt ta. Áo trắng của hắn bay bay, vạt áo không dính một hạt bụi. Hắn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng: “Thẩm Vân Thanh đã chế* rồi. Thú cưỡi không nghe lời, không có tư cách sống. Nhớ nó như , xuống đó bầu bạn với nó .” Nói xong, hắn giơ tay, tung một chưởng phía ta.
Đúng lúc này, một làn sương đen bỗng nhiên bao bọc lấy ta. Ta cảm cơ thể mình bay .
Khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức còn tỉnh táo, ta nghe tiếng Vân giận dữ gào .
“ Hàn, chế* tiệt, không ngờ ngươi lại là của Ma giáo!
“Đuổi theo!”
16.
Ta tỉnh lại một khu mộ địa, mưa lớn như trút nước, bốc một làn sương xám mịt mờ. Một ông có gò má cao đang ngồi xổm bên cạnh ta, tò mò nhìn chằm chằm ta: “Ha, thú vị đấy, một thôn phụ lại có Tiên phẩm Linh căn. Thảo nào con Kỳ Lân chịu ngươi .”
“Tiếc thay, sinh con rồi thì vô dụng. Sao ngươi không đo Linh căn trước rồi hẵng lấy phu ?”
Ta đờ đẫn nằm đó, như có một linh hồn khác đang mượn lời ta nói: “ nhà có một ca ca, đệ đệ, đo Linh căn tốn mươi lượng bạc mỗi lần, nên không đến lượt ta.”
Ông lắc đầu nguầy nguậy: “Ừm, chuyện này bình thường thôi. Bọn phàm nhân các ngươi đều là lũ ngu ngốc, có viên ngọc quý lại không cần, lại coi con cá làm báu vật. Đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc!”
“Thế nên ta chỉ sinh mỗi Thanh Nhi rồi không muốn sinh nữa. Năng lực của ta có hạn, chỉ muốn dành những thứ nhất đời cho con bé, chỉ cho riêng mình con bé.”
“Con bé ngoan lắm, ta nói ta không thích ăn thịt, cho con bé ăn, con bé nói không thích ăn. mẹ con cứ nhường nhường lại, một đĩa thịt nguội ngắt không ai động đũa. Con bé mới bốn tuổi đã thương ta rồi.”
Ta ngước nhìn bầu trời, đầu toàn là hình ảnh của Thanh Nhi: “Con bé là đứa trẻ nhất đời này.”
“Ối chà, ai muốn nghe ngươi nói mấy này. Đứa con của ngươi chế* rồi! Thẩm Vân Thanh, ta đã rồi! Trông xinh đẹp lắm, nhưng tội phải chịu thì nhiều hơn. Chế* thảm lắm!”
“Câm mồm!” Ta ngồi bật dậy, điên cuồng lao đánh ông .
cười hềnh hệch, nhảy lùi ra sau: “Ta nói có sai đâu, ngươi có muốn thù không?”
“ thù?” ta lóe tia sáng.
“Đúng, phải thù. Thanh Nhi chế* thảm như , ta phải thù.” Ta chống tay, lảo đảo đứng dậy.
Ông tò mò theo ta: “Một thôn phụ, muốn đối đầu với Phiêu Miễu Tông, ngươi định thù bằng cách nào?”