Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chapter 5

11.

“Ầm ầm…”

Cánh cửa mở , ánh sáng chói mắt ùa . Con Bạch Lộc trước cửa động phủ đã mất, ngay cả vũng m á u kia cũng không còn.

Một khoảng trắng xóa, không còn sót lại.

Ta hoảng loạn, đuổi ngoài kiếm khắp nơi, hỏi đường đến Thú Phòng.

Lần , người của Phiêu Miễu rất thận trọng.

“Bà là ai? Không phải là dân ở dưới chân núi chứ? Vừa nãy Đại sư huynh đã rồi, không cho phép dân ở đi lung tung môn, bà ở đây?”

“Ta… ta không phải dân ở , ta là người của Thú Phòng. Ta là người đến, không đường về.” Ta cứng họng dối, người đối diện nghi ngờ nhìn chằm chằm ta. Đúng lúc , có một ông mặc áo xanh dắt một con trâu xanh đi qua. Con trâu ta, thân mật ghé lại, dùng mũi cọ cọ tay ta.

Thiếu niên trẻ thở phào nhẹ nhõm.

Thú cưỡi của môn chỉ thân cận với người có Linh căn cực cao, hoặc là người của Thú Phòng. Bộ dạng phụ của ta, chắc chắn không phải là loại thứ nhất.

Hàn, người của chỗ ông bị lạc đường rồi, ông đưa bà ấy về đi.”

Hàn hừ một tiếng: “Chẳng biết cả, hàng đến chưa được huấn luyện tốt, người đến lại càng lộn xộn!”

“Ai mà không vậy, Đại hội tiên môn sắp diễn , bọn nhóc lòng dạ đều bay bổng. Sáng nay người gác cổng còn để một dân ở đi rồi chạy lung tung, khiến Đại sư huynh tức muốn *.”

Hai người họ than vãn vài câu, ta đi theo sau lưng Hàn, sợ bị lộ, không dám một lời nào.

Hàn là một người nhiều, đường đi cứ lẩm bẩm một mình, kể hết tình hình của Thú Phòng.

Đệ tử Phiêu Miễu chia hai loại: nội môn và ngoại môn. Nội môn là hạt nhân của môn, gồm đệ tử kiệt xuất nhất. Đệ tử ngoại môn có thiên phú bình thường, phụ trách các công việc vặt vãnh.

Thú Phòng thuộc ngoại môn, các đệ tử ở đó cơ bản là kẻ phế vật tu luyện mấy chục năm vẫn chỉ ở Trúc Cơ cấp, tuổi tác thường đã lớn.

Đưa ta về Thú Phòng xong, Hàn cũng mặc kệ ta.

Ta đứng một mình hang núi rộng lớn, cẩn thận quan sát xung quanh.

12.

Cả ngọn núi đã bị khoét rỗng, hang núi khổng lồ, dọc theo vách núi là , một, nhốt đủ loại chim bay thú chạy. không trung có rất nhiều bậc thang, nối liền các với nhau.

Tất cả các bậc thang đều kéo dài đến một bục ở giữa, đó có một căn nhà , không biết dùng để .

Ta men theo vách núi kiếm dấu vết của Thanh Nhi. đi được vài bước, ta đã bị gọi lại.

, người đến kia, lại đây giúp một tay, số Linh thảo thức ăn!”

Ta không dám từ chối, sợ bị lộ, đành phải qua giúp. Ta việc đến nửa đêm, người cùng với ta đều về đi ngủ rồi.

Hang núi vắng lặng, thỉnh thoảng lại vang tiếng kêu của Linh thú.

Ta lấy hết can đảm, đi qua , một, vẫn không Thanh Nhi. Ta hướng tầm mắt về căn phòng ở chính giữa.

Trước cửa phòng , có một con Kỳ Lân đang nằm.

Đầu dê, chân sói, lưng có đôi cánh, toàn thân bốc lửa. linh thú khác dưới áp lực của nó, ngoan ngoãn nằm , không dám thở mạnh.

Ta rất sợ hãi. Nhưng Thanh Nhi đang ở căn phòng đó, dù là núi đao hay biển lửa, ta cũng phải xông .

Ta siết chặt lòng bàn tay, bước bước đi về phía bục . Thật bất ngờ, con Kỳ Lân lại không cản ta. Nó ngẩng đầu , tò mò nhìn ta vài lần, rồi lại cúi đầu xuống, hé mắt ngủ tiếp.

Thế là ta cứ thế mở cửa phòng , và nhìn một cảnh tượng cả đời không thể .

Hai nữ tử trầ* t r u ồ n g, bị treo lơ lửng không trung. Phần dưới cơ thể của họ bị dây leo màu xanh quấn một cái kén. Ngoài , đầu còn treo lủng lẳng mấy hình người đã hoàn toàn bị dây leo bao phủ.

ta bước , một hai nữ tử mở mắt, lãnh đạm nhìn ta một cái rồi lại nhắm mắt lại.

Một nữ tử khác gầy đến mức không còn hình dạng con người, hé miệng hỏi: “Bà là ai?”

Giọng thô ráp, khó nghe, còn già nua hơn cả một bà tám mươi tuổi.

13.

“Ta Thanh Nhi, các con biết con ở đâu không?”

Ánh mắt cô gái lóe : “Thanh Nhi? Thẩm Vân Thanh?”

Ta lập tức kích động. “Đúng vậy, con quen Thanh Nhi nhà ta sao, con biết con ở đâu không?”

Cô gái lại hỏi một lần nữa: “Bà là ai?”

“Ta là của con , Thanh Nhi là con gái ta. Hài tử, con có gặp Thanh Nhi nhà ta không? Có phải con đã một con Bạch Lộc rồi không?”

Giọng ta nghẹn lại, năng lộn xộn: “Người tốt như vậy sao lại nai được?”

Nữ tử sững sờ, lẩm bẩm một mình: “ ư?”

?” Nữ tử bên cạnh đột nhiên trở nên kích động: “ dối! Các ngươi rốt cuộc muốn ? Rốt cuộc còn muốn chơi đùa bọn ta đến mức nào nữa? Hả! Ta giế* bà, ta giế* bà!”

Nữ tử giãy giụa dữ dội, dây leo ở phía dưới cơ thể nhanh chóng quấn , một sợi dây leo to lớn thò miệng nàng ta: “Ư… ư… giế*…”

Nữ tử giãy giụa một lúc rồi ngất đi, nữ tử gầy gò lúc nãy lại cười ha hả: “Đúng vậy, ư? Sao có được? ở đâu ? Phàm nhân sao có thể xuất hiện ở đây chứ? * hết đi, các ngươi sẽ phải chịu báo ứng!”

Nữ tử nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta, ánh mắt tràn đầy hận thù, như muốn x é xá* ta trăm mảnh.

Ta lo lắng, lắp bắp kể lại chuyện đã xảy ngày hôm nay: “Ta thật sự là của Thẩm Vân Thanh, ta là người ở Thẩm gia, đến Phiêu Miễu dâng Linh cốc, ta đã con cả ngày rồi. Rốt cuộc con đã đi đâu?”

Nữ tử lại cười phá : “Thích diễn kịch đến vậy sao? Được thôi, ta diễn cùng bà. Thẩm Vân Thanh đã * rồi, đời sớm đã không còn Thẩm Vân Thanh. Bà có cái kén Linh thú xung quanh đây không? Tất cả các nữ tử đều sẽ Linh thú. Tu tiên là một trò lừa bịp khổng lồ!”

“Bà đã gửi nàng ta đến tu tiên phải không? Có phải muốn nàng ta rạng danh tổ không? Chúc mừng bà nhé, bà đã chọn cho con gái mình một con đường tốt. Sau khi bị nam nhân chơi đến *, bụng nàng ta bị nhét trứng Linh thú , một con Linh thú, trở thú cưỡi của nam nhân. Nàng ta sẽ hết mọi thứ, , cha, tất cả, cả chính mình!”

Nữ tử gào thảm thiết, nước mắt lã chã rơi xuống: “Các ngươi là lũ ác quỷ, * hết đi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương