Tôi ngoái đầu lại, mới  hiện…
Mấy con quái vừa vây quanh tôi đâu mất tiêu rồi?
“Ủa? Họ đâu cả rồi?”
“Đi ăn rồi.”
Anh chàng nhỏ giọng đáp, ánh mắt vẫn nhìn tôi.
…Ủa? Quái dị ở đây không phải là đi ăn người sao?
Hắn nói mình tên là Phù Lệ.
“Phúc Lợi á?”
“Sao?”
“À, không có gì… Chỉ thấy cái tên này…  may mắn ghê.”
Phù Lệ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ .
“Anh rể cô giờ đang bận, để tôi thay mặt ảnh đi một chuyến vậy.”
Hắn muốn đi cùng tôi về tiệm thẩm mỹ.
Nhưng tôi nhìn thân hình mảnh khảnh  hắn, tôi có cảm giác… hơi không đáng tin.
Tôi khéo léo từ chối:
“Bọn họ đông lắm á, sức phá hoại siêu khủng. Em sợ anh không đánh lại đâu…”
“Anh cứ dẫn em đi tìm anh rể đi.”
Ba con quỷ không đầu đang lượn qua bên cạnh  tức rụt  lại.
“Trời ơi, nhỏ này vừa nói gì thế?”
“Dám nghi ngờ lão đại… Cô ta muốn c.h.ế.t à?”
Phù Lệ sau cặp kính lạnh lùng liếc bọn họ một cái.
Ba con quỷ rùng mình dữ dội.
  .
Ba cái đầu rơi lăn lóc xuống chân tôi.
Tôi cúi đầu nhìn…
Rồi gào lên:
“AAAA! BA CÁI ĐẦU!!!”
Phản xạ tự nhiên khiến tôi nhảy thẳng vào  Phù Lệ, ôm chặt lấy  hắn.
Ba con quỷ đồng thanh kêu lên:
“Xong đời rồi, cô ta sắp bị nghiền nát thành bột  rồi!”
Người bị tôi ôm cứng ngắc vài giây.
Tôi có vài tật xấu…
Là dễ khóc và mất kiểm soát.
Tôi  thành: Tụi nó định nghiền nát tôi thành cám!!
Tôi sợ   khóc.
Trò chơi này đáng sợ thật.
Đúng là lũ quái, độc ác không ai bằng!
Một  tay dịu dàng vỗ vỗ  tôi.
“Đừng sợ.”
“Họ… đã lắp đầu trở lại rồi.”
“….”
 sợ hơn đó anh ơi!!
Phù Lệ nhẹ nhàng xoa  tôi.
Tôi mở mắt ra, thấy đôi mắt hắn cũng đang  lại.
“Anh… anh cũng sợ à?”
Phù Lệ mở mắt, dường như khẽ cười.
“Ừ, đáng sợ thật.”
“Tôi nhát lắm, không chịu nổi bị hù.”
Lời vừa dứt… Đám quỷ trong  kính năm dặm  tức bỏ  tán loạn.
Mà tôi thì không hay biết gì, chỉ gật đầu lia lịa:
“Em cũng vậy  á!”
Trên đường về tiệm, tôi tình cờ gặp vài con quái.
Không hiểu sao, ánh mắt tụi nó nhìn tôi cứ như … sợ tôi lắm vậy.
Tôi hỏi xem tụi nó có muốn giúp không.
 chưa kịp  gần, tụi nó đã la hét như thấy  quái, rồi   sống  chết.
 ghê.
Rõ ràng tụi nó mới là quái vật mà?
Hết cách, cuối cùng tôi chỉ mang được một người về chính là Phù Lệ, một tân binh quái dị mới toanh.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là trong tiệm lại có thêm mấy con quái  đang giúp đỡ!
Chị tôi được mấy con lưỡi dài bảo vệ phía sau.
“Lão đại nhìn kìa, con nhỏ hề kia dắt một tên  thư sinh yếu đuối về rồi!”
“Chắc con hề này muốn dẫn người  tới trả thù chúng ta đó, hahahaha!”
Thấy Phù Lệ, vài cô gái ánh mắt sáng rực.
“Game này  có  đẹp trai dữ vậy  á?”
Tên  đỏ cười hề hề:
“Đẹp trai thì có ích gì? Con hề như vậy mà cũng lọt vào mắt hắn, chắc mù rồi, hahaha!”
Tôi tức tối trốn ra sau  Phù Lệ.
Tôi ghét nhất là bị người ta chê xấu.
Tôi siết nắm tay, ấm ức nói nhỏ:
“Em không xấu…”
“Em chỉ… bình thường thôi.”
Cao thì không cao lắm, trên mặt có vài nốt tàn nhang, mắt cũng không to, má hơi bầu bĩnh một chút.
Chị tôi bảo, vậy là đáng !
Tôi cũng không hiểu sao cứ có người  vào mặt tôi mà công kích.
“Ừ, em không xấu.”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Phù Lệ đang nhìn mình.
Hắn mỉm cười nhẹ:
“Chỉ có người xấu mới thấy ai cũng xấu.”
Tôi khựng lại.
Khoé mắt bất giác đỏ lên.
Thật ra tôi nhát lắm,  sợ xung đột với người .
Có lẽ hôm nay có người đứng về phía mình, nên tôi bạo dạn hơn một chút.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, thò đầu ra ngoài..
Từng chữ từng chữ, lớn giọng để ai cũng  thấy:
“Anh mới xấu đó, nhìn từ xa thì như con gà trống, nhìn gần lại thì  gì con khỉ đâu.”
“Nhà anh nghèo lắm hả? Ba mẹ không cho anh ăn hả? Anh ốm nhách vậy, họ không lo cho anh sao? Chắc họ không thương anh đâu. ANh vừa giống gà vừa giống khỉ chắc tạp chủng rồi đúng không”
Cả tiệm im phăng phắc  giây.
Sau đó có người không nhịn được bật cười:
“Pfffft hahahaha! Diêu ca, cô ta chửi anh kìa!”
“Chửi mà cute thật á, lảm nhảm gì mà buồn cười muốn chết!”
“Cần mày nhắc à? Tao có điếc đâu!”
Tên nói  bị  đỏ đ.ấ.m   vào ngực.
“Cute hả?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, mặt xanh đỏ tím vàng.
Rút d.a.o găm bên hông, lao thẳng về phía tôi với sát khí ngùn ngụt.
Tôi  tức co đầu rụt .
Xong phim rồi!
Mình rảnh quá đi gây  làm gì!
Đúng lúc đó, một  tay nắm lấy tay tôi.
Lạnh lạnh…
Góc   tay có vết chai, sờ vào hơi sần sùi, nắm vào  vừa cứ như đã từng nắm tay tôi  nhiều lần.
ẦM!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tôi giật mình mở mắt.
Qua ánh nhìn lệch  mình, tôi thấy tên  đỏ đang từ từ trượt xuống bức tường phía đối diện.
 đất m.á.u loang thành vũng.
Mắt hắn mở to, trừng trừng như c.h.ế.t không  được mắt.
Tầm nhìn trước mặt tôi bị ai đó che lại.
“Đừng nhìn.”
Tôi bị doạ  tê liệt cả người, đờ đẫn nói:
“Ờ… mà m.á.u dính  sàn khó lau lắm đó…”
Phù Lệ khựng lại vài giây, như … chưa từng nghĩ  điều này.
“Lỗi  tôi, lần sau sẽ chú ý.”
Hắn nghiêng đầu, mắt chớp lên một tia sáng đỏ kỳ , nhìn vũng m.á.u  đất vài giây..
Soạt.
Vết máu… tự động biến mất.
Tất cả mọi người đều rít lên một hơi lạnh.
“Trời má ơi!  này rốt cuộc là ai vậy chứ? Có  g.i.ế.c người trong nhà an toàn liên thông  phụ bản mà không bị hệ thống xử lý?? Đây là bug hả?!”
“Cậu từng thấy  này chưa?”
“Tôi chưa! Lẽ nào là boss ẩn trong game?”
“Anh Diêu, mau  đi thôi!!”
Không biết tụi kia dùng đạo cụ gì, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Phù Lệ hơi nheo mắt lại.
Chẳng mấy chốc, hắn đột nhiên ngã vào  tôi.
“Anh sao vậy?”
Tôi ngoái đầu lại, mới  hiện…
Mấy con quái vừa vây quanh tôi đâu mất tiêu rồi?
“Ủa? Họ đâu cả rồi?”
“Đi ăn rồi.”
Anh chàng nhỏ giọng đáp, ánh mắt vẫn nhìn tôi.
…Ủa? Quái dị ở đây không phải là đi ăn người sao?
Hắn nói mình tên là Phù Lệ.
“Phúc Lợi á?”
“Sao?”
“À, không có gì… Chỉ thấy cái tên này…  may mắn ghê.”
Phù Lệ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ .
“Anh rể cô giờ đang bận, để tôi thay mặt ảnh đi một chuyến vậy.”
Hắn muốn đi cùng tôi về tiệm thẩm mỹ.
Nhưng tôi nhìn thân hình mảnh khảnh  hắn, tôi có cảm giác… hơi không đáng tin.
Tôi khéo léo từ chối:
“Bọn họ đông lắm á, sức phá hoại siêu khủng. Em sợ anh không đánh lại đâu…”
“Anh cứ dẫn em đi tìm anh rể đi.”
Ba con quỷ không đầu đang lượn qua bên cạnh  tức rụt  lại.
“Trời ơi, nhỏ này vừa nói gì thế?”
“Dám nghi ngờ lão đại… Cô ta muốn c.h.ế.t à?”
Phù Lệ sau cặp kính lạnh lùng liếc bọn họ một cái.
Ba con quỷ rùng mình dữ dội.
  .
Ba cái đầu rơi lăn lóc xuống chân tôi.
Tôi cúi đầu nhìn…
Rồi gào lên:
“AAAA! BA CÁI ĐẦU!!!”
Phản xạ tự nhiên khiến tôi nhảy thẳng vào  Phù Lệ, ôm chặt lấy  hắn.
Ba con quỷ đồng thanh kêu lên:
“Xong đời rồi, cô ta sắp bị nghiền nát thành bột  rồi!”
Người bị tôi ôm cứng ngắc vài giây.
Tôi có vài tật xấu…
Là dễ khóc và mất kiểm soát.
Tôi  thành: Tụi nó định nghiền nát tôi thành cám!!
Tôi sợ   khóc.
Trò chơi này đáng sợ thật.
Đúng là lũ quái, độc ác không ai bằng!
Một  tay dịu dàng vỗ vỗ  tôi.
“Đừng sợ.”
“Họ… đã lắp đầu trở lại rồi.”
“….”
 sợ hơn đó anh ơi!!
Phù Lệ nhẹ nhàng xoa  tôi.
Tôi mở mắt ra, thấy đôi mắt hắn cũng đang  lại.
“Anh… anh cũng sợ à?”
Phù Lệ mở mắt, dường như khẽ cười.
“Ừ, đáng sợ thật.”
“Tôi nhát lắm, không chịu nổi bị hù.”
Lời vừa dứt… Đám quỷ trong  kính năm dặm  tức bỏ  tán loạn.
Mà tôi thì không hay biết gì, chỉ gật đầu lia lịa:
“Em cũng vậy  á!”
Trên đường về tiệm, tôi tình cờ gặp vài con quái.
Không hiểu sao, ánh mắt tụi nó nhìn tôi cứ như … sợ tôi lắm vậy.
Tôi hỏi xem tụi nó có muốn giúp không.
 chưa kịp  gần, tụi nó đã la hét như thấy  quái, rồi   sống  chết.
 ghê.
Rõ ràng tụi nó mới là quái vật mà?
Hết cách, cuối cùng tôi chỉ mang được một người về chính là Phù Lệ, một tân binh quái dị mới toanh.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là trong tiệm lại có thêm mấy con quái  đang giúp đỡ!
Chị tôi được mấy con lưỡi dài bảo vệ phía sau.
“Lão đại nhìn kìa, con nhỏ hề kia dắt một tên  thư sinh yếu đuối về rồi!”
“Chắc con hề này muốn dẫn người  tới trả thù chúng ta đó, hahahaha!”
Thấy Phù Lệ, vài cô gái ánh mắt sáng rực.
“Game này  có  đẹp trai dữ vậy  á?”
Tên  đỏ cười hề hề:
“Đẹp trai thì có ích gì? Con hề như vậy mà cũng lọt vào mắt hắn, chắc mù rồi, hahaha!”
Tôi tức tối trốn ra sau  Phù Lệ.
Tôi ghét nhất là bị người ta chê xấu.
Tôi siết nắm tay, ấm ức nói nhỏ:
“Em không xấu…”
“Em chỉ… bình thường thôi.”
Cao thì không cao lắm, trên mặt có vài nốt tàn nhang, mắt cũng không to, má hơi bầu bĩnh một chút.
Chị tôi bảo, vậy là đáng !
Tôi cũng không hiểu sao cứ có người  vào mặt tôi mà công kích.
“Ừ, em không xấu.”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Phù Lệ đang nhìn mình.
Hắn mỉm cười nhẹ:
“Chỉ có người xấu mới thấy ai cũng xấu.”
Tôi khựng lại.
Khoé mắt bất giác đỏ lên.
Thật ra tôi nhát lắm,  sợ xung đột với người .
Có lẽ hôm nay có người đứng về phía mình, nên tôi bạo dạn hơn một chút.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, thò đầu ra ngoài..
Từng chữ từng chữ, lớn giọng để ai cũng  thấy:
“Anh mới xấu đó, nhìn từ xa thì như con gà trống, nhìn gần lại thì  gì con khỉ đâu.”
“Nhà anh nghèo lắm hả? Ba mẹ không cho anh ăn hả? Anh ốm nhách vậy, họ không lo cho anh sao? Chắc họ không thương anh đâu. ANh vừa giống gà vừa giống khỉ chắc tạp chủng rồi đúng không”
Cả tiệm im phăng phắc  giây.
Sau đó có người không nhịn được bật cười:
“Pfffft hahahaha! Diêu ca, cô ta chửi anh kìa!”
“Chửi mà cute thật á, lảm nhảm gì mà buồn cười muốn chết!”
“Cần mày nhắc à? Tao có điếc đâu!”
Tên nói  bị  đỏ đ.ấ.m   vào ngực.
“Cute hả?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, mặt xanh đỏ tím vàng.
Rút d.a.o găm bên hông, lao thẳng về phía tôi với sát khí ngùn ngụt.
Tôi  tức co đầu rụt .
Xong phim rồi!
Mình rảnh quá đi gây  làm gì!
Đúng lúc đó, một  tay nắm lấy tay tôi.
Lạnh lạnh…
Góc   tay có vết chai, sờ vào hơi sần sùi, nắm vào  vừa cứ như đã từng nắm tay tôi  nhiều lần.
ẦM!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tôi giật mình mở mắt.
Qua ánh nhìn lệch  mình, tôi thấy tên  đỏ đang từ từ trượt xuống bức tường phía đối diện.
 đất m.á.u loang thành vũng.
Mắt hắn mở to, trừng trừng như c.h.ế.t không  được mắt.
Tầm nhìn trước mặt tôi bị ai đó che lại.
“Đừng nhìn.”
Tôi bị doạ  tê liệt cả người, đờ đẫn nói:
“Ờ… mà m.á.u dính  sàn khó lau lắm đó…”
Phù Lệ khựng lại vài giây, như … chưa từng nghĩ  điều này.
“Lỗi  tôi, lần sau sẽ chú ý.”
Hắn nghiêng đầu, mắt chớp lên một tia sáng đỏ kỳ , nhìn vũng m.á.u  đất vài giây..
Soạt.
Vết máu… tự động biến mất.
Tất cả mọi người đều rít lên một hơi lạnh.
“Trời má ơi!  này rốt cuộc là ai vậy chứ? Có  g.i.ế.c người trong nhà an toàn liên thông  phụ bản mà không bị hệ thống xử lý?? Đây là bug hả?!”
“Cậu từng thấy  này chưa?”
“Tôi chưa! Lẽ nào là boss ẩn trong game?”
“Anh Diêu, mau  đi thôi!!”
Không biết tụi kia dùng đạo cụ gì, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Phù Lệ hơi nheo mắt lại.
Chẳng mấy chốc, hắn đột nhiên ngã vào  tôi.
“Anh sao vậy?”