Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi Phù Lệ mất cả sạch tay tôi quá, tôi thì… sắp hóa thành sắc nữ mất rồi.
Không , chị tôi vừa ra ngoài một … không quay nữa.
Tôi sốt ruột chờ tận tối.
Bên ngoài truyền âm thanh lạ.
Tôi mở cửa ra thì trước mặt Phù Lệ đang đứng là quái dị, trông rất cung kính.
Tôi ngập ngừng đi :
“Bọn họ là…?”
Phù Lệ không tôi lại xuất hiện, vẻ mặt thoáng chút hoảng loạn.
“Họ… là tiểu đồng từng hầu hạ tôi còn sống.”
“Vì thể trạng yếu nên tôi thuê riêng họ để bảo vệ mình.”
Tôi gật đầu, vẫn còn hơi nghi hoặc.
Phù Lệ đột nhiên nghiêm giọng:
“Tiểu Mãn, chị em bị người chơi đứng top 1 bắt đi rồi.”
“Tôi nghi … hắn có liên quan đám người lần trước. Có lẽ muốn trả thù chị em.”
Tôi nghe xong thì hoảng hốt:
“Vậy làm đây?”
Hắn đặt tay lên vai tôi, dịu dàng trấn an:
“Đừng . Để tôi lo. Tôi sẽ đưa chị em an toàn.”
Trước khi rời đi, hắn đeo tôi một chiếc nhẫn.
Trên đó khảm một viên hồng ngọc lấp lánh, rất quý giá.
“Hãy nhớ kỹ, bất kì nào, em không được tháo chiếc nhẫn ra. Hiểu không?”
Tôi gật đầu.
Nói xong, hắn lập tức rời đi.
Nhưng tôi vẫn lo.
Dù theo tôi biết Phù Lệ là một “tân binh quái dị” gầy yếu.
Nếu hắn không đánh lại đám người kia thì ?
Chẳng là tự đi chịu c.h.ế.t ?
Hôm , Tạ Vọng người thanh mai trúc mã bất tìm tôi.
Cậu ấy là một top 10 người chơi mạnh nhất game.
“Tiểu Mãn, tôi biết chị cậu đang ở đâu.”
“Thật !?”
“Đi với tôi, tôi dẫn cậu vào phụ bản tìm cô ấy.”
Đám quái Phù Lệ để lại muốn ngăn tôi lại, nhưng bị Tạ Vọng tung khói mê đánh ngất.
Tôi bị mê đi.
Tỉnh lại thì , người đứng trước mặt là một kẻ… không xa lạ :
“Không tôi còn sống, đúng không?”
Là Diêu.
Không biết hắn trải qua chuyện , một cánh tay cụt, một mù.
Trông thê thảm hết sức.
“Bộ dạng của tôi, toàn là do trai cô ban đấy!”
trai?
“ trai nào?”
“Phi! Còn dám giả vờ à!?”
Tôi cau mày:
“Chị tôi… có bị anh bắt đi không? Chị ấy đâu?”
“Chết rồi.”
Tôi trừng :
“Anh nói dối!”
Hắn cười gằn, rút dao, lao tôi:
“Hôm nay tao sẽ trả thù anh em tao và cả chính tao!”
Tôi theo phản xạ giơ tay lên, che đầu.
Cơn đau tưởng như chắc chắn xảy ra… lại không .
Tôi mở ..
Chỉ trên trời một bầy quạ đen như lũ, bay thẳng Diêu, bọn chúng mổ trúng cánh tay còn lại của hắn.
“Cút! Cút ra!!”
Thanh đao tay hắn rơi xuống đất.
Mặt đầy máu, còn lại bị mổ nốt.
Ngay đó, tôi được ôm vào một vòng tay lạnh lẽo quen thuộc.
Người đó khẽ tặc lưỡi, khó chịu:
“Ồn ào thật đấy.”
Tôi sững người.
Ngẩng đầu nhìn lên một cách ngơ ngác.
Trên mặt hắn vương vệt máu, gương mặt vốn trắng bệch yếu đuối như phủ thêm một lớp màu rực rỡ kỳ dị, trông lại càng có phần… yêu dị.
Tôi vội túm cổ áo hắn, sốt ruột hỏi:
“Chị tôi đâu rồi? Chị có không?”
Phù Lệ nắm tay tôi, đặt lên má mình, còn cọ nhẹ một cái như mèo làm nũng.
“Yên tâm, chị em được tôi cứu rồi.”
“Anh nghe nói em bị người ta bắt đi, muốn c.h.ế.t luôn, đều tại anh sơ suất quá…”
Tôi lắc đầu.
Là do tôi quá tin người.
Chuyện lần rõ ràng là âm mưu có sắp đặt.
Tên Diệu không chỉ bè cánh, còn dụ được cả người đứng đầu bảng như Trọng Khải giúp, thì ra bởi vì hai người là anh em họ.
Hắn ôm bị thương, hét lên với người đang lao :
“Anh Khải! Chính hắn! Chính hắn g.i.ế.c anh em chúng ta!”
“ gái em dùng đồ tiệm mỹ phẩm của nhỏ kia bị hủy dung!”
“Còn em thì bị hắn c.h.é.m gãy tay, mù luôn một !!”
“Anh mau dùng đạo cụ, hắn nổ tung ngay tại chỗ đi!!”
Trọng Khải vừa người là ai mặt liền tái mét, quay đầu bỏ chạy:
“Thôi xong rồi, cái đứa cần nổ tại chỗ là em đó, đừng anh c.h.ế.t chung!!”
Phù Lệ cứu chị tôi, hắn ta vì chạy trốn dùng hết sạch đạo cụ rồi.
Giờ thì ra đánh?
có đạo cụ dù có vô dụng thôi.
Diệu: “???”
Phù Lệ nghiêng người tôi, giọng lười nhác:
“Bảo bối, mặt trắng bệch thế ?”
Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua má tôi, bộ dáng như đang rất… mê đắm.
Hôm nay hắn mặc vest đen, tản ra vẻ cấm dục lạnh lùng.
Càng nhìn càng đẹp trai.
Nhưng tôi giờ không rảnh thưởng thức.
Tôi run rẩy chỉ ra hắn, nhưng tay bị hắn nắm .
Ngón tay hắn xen vào kẽ tay tôi, đan chặt mười ngón, rồi đưa lên má cọ nhẹ, còn hôn lên đầu ngón tay.
Ánh hắn dán chặt vào tôi, khóe môi nhếch nhẹ:
“Bảo bối à em trông đáng yêu ghê.”
…Không cái đó.
Ý em là, lưng anh đang có cả đống người đó!
Vừa rồi gây động tĩnh lớn, theo hàng loạt người chơi .
Diệu không cam tâm, la lớn dụ dỗ:
“Các anh em! boss chắc chắn có chìa khóa trên người!”
“Chúng ta cùng hợp sức diệt nó, cướp đồ!!”
Phù Lệ làm như không nghe , chỉ cúi đầu nhìn tôi.
Tôi nắm vạt áo hắn, hơi lo lắng.
“Em … anh đánh không lại à?.”
Hắn nghiêng đầu:
“Vậy hôn anh một cái.”
“Cái đó… có tác dụng không?”
“Thử xem.”
Tôi do dự giây.
Rồi hết can đảm, khẽ hôn lên má hắn một cái.
Phù Lệ bật cười, ôm tôi vào lòng, giọng lười biếng lạnh lẽo:
“Ồn ào thật.”
“Không biết phép lịch sự là à?”
Hắn quay đầu liếc một cái.
Đám đông lập tức lùi bước.
Hắn cong môi cười:
“Vậy thì vĩnh viễn câm miệng đi.”
Ai đó che tai tôi lại.
Mũi tôi thoáng ngửi mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.
“Tiểu Mãn!!”
Hình như là giọng của Tạ Vọng.
Tôi ngẩng đầu, nhìn hướng phát ra tiếng gọi.
Giữa không gian nhuốm đỏ.