Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nếu anh không thích, em sẽ dọn hết mấy thứ .”
“Không cần , tôi thích lắm.”
Tôi bất ngờ ngẩng lên, đụng trúng ánh mắt cười như gió xuân  hắn.
Hắn nghiêng đầu:
“ dễ thương,  giống em.”
Bụp.
 tôi đỏ ửng.
Gì vậy trời?
Trai đẹp nào  biết  lời ngọt vậy hả?
“Vậy… vậy anh   tạm đi ha. Có cần gì   gọi em.”
“Em  ngoài trước…”
“Tiểu Mãn.”
Hắn bỗng gọi tôi.
Tôi quay lại.
“Chúc em  ngon.”
Phù Lệ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như công tử  gia bước  từ tranh .
“Cảm ơn em đã nhường phòng cho tôi.”
“Không… không cần cảm ơn .”
“… ngon nhé.”
Tôi quay lưng rời đi,  đầu  lơ  như  bùa mê vậy.
Vừa vào phòng, chị tôi ngạc nhiên nhìn tôi:
“ em sao đỏ vậy?  sốt hả?”
Tôi đập nhẹ vào  , lí nhí phản bác:
“Tại ngoài kia nóng thôi…”
“Lạ à nha, nhà  toàn âm khí  lẽo, nóng cái nổi gì?”
Tôi lảng tránh:
“ thôi, em mệt .”
Nửa , tôi giật  tỉnh dậy vì gặp ác mộng.
Lảo đảo bò dậy đi vệ sinh.
  màng quay lại phòng.
Leo lên giường.
Theo thói quen, tôi mò tay tìm người nằm bên cạnh.
Ủa?
Tay chị hôm nay sao to ?
Cả người  toát…
Ngực  nhỏ hơn, cứng hơn luôn…
Tôi kéo chăn đắp lên người chị, kéo tận lên .
“  là không  nữa  nha~”
Tôi yên tâm nằm xuống.
Loáng thoáng cảm giác như quên điều gì đó,  cơn buồn  kéo tới khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Dường như có tiếng thở dài bên tai.
  tôi    ôm một cục đá .
 đến rùng .
 có cái gì đó quấn quanh tôi, vỗ nhẹ lưng tôi.
Dường như còn  gì đó…
“Bé cưng à, em    nữa  anh không kiềm chế nổi …”
Má tôi còn cảm giác chạm vào thứ gì mềm mềm ấm ấm…
Sáng hôm , tôi  đánh thức bởi tiếng thét kinh hoàng  chị gái:
“Tiểu Mãn!! Em… sao hai người lại  chung  kia!?”
Tôi dụi mắt, ngồi dậy với vẻ   màng.
Quay sang nhìn người nằm bên cạnh.
 phát hiện người nằm kế bên không phải chị tôi.
Là Phù Lệ.
Tân binh “quái dị” mới dọn vào tối qua.
Hắn vô tội chớp mắt với tôi.
Hai cúc áo  còn bung .
 có vài vết xước mờ mờ, trông mềm mại dễ xô ngã như thể… vừa  ăn sạch vậy.
Tôi nhớ lại những điều bất thường tối qua, gãi đầu bối rối:
“Ờm… chắc là em vào nhầm phòng . Ngại quá ha.”
Phù Lệ đưa tay kéo lại  áo,  ga lăng, còn mỉm cười :
“Không sao, dù gì đây  là phòng  em. Em muốn làm gì  .”
Chị tôi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
“Hai người   say ghê đó.”
Ờ nhỉ…
Tôi thần kinh thô  không  đi.
 không ngờ một con quái như Phù Lệ  thiếu cảnh giác vậy sao?
Nửa  có người leo lên giường còn không biết?
Tôi tưởng lần đó chỉ là tai nạn.
 đến sáng hôm … tôi tỉnh dậy, đối  với gương  đang  say bên cạnh…
Tôi im lặng.
Toang .
Hôm qua tôi  có đi vệ sinh  ta?
Chẳng lẽ tôi … mộng du?
Tôi nghiêm túc căn dặn Phù Lệ:
“Mỗi tối trước khi , anh nhất định phải khóa cửa! Không thể để em mò vào lần nữa!”
Hắn mỉm cười gật đầu:
“ thôi.”
Kết quả đến  đó ổ khóa… hỏng thật.
“Xoạch! Cái khóa  đúng là hỏng đúng lúc ghê.”
Chị tôi nhìn tôi, giọng đầy ẩn ý.
Tôi gật đầu,   lòng  rối.
Trước giờ tôi  biết…  lại háo sắc đến vậy.
…
Chị tôi  đó bắt chúng tôi đi phát tờ rơi mỗi ngày để kiếm thêm khách.
Ban đầu tôi và Phù Lệ cùng đi.
 đi  một lúc… không hiểu sao lại lạc nhau.
Ngay  đó, tôi nghe  một tiếng hét thê lương vang lên.
Có ai đó cười  lùng:
“ tưởng lợi hại lắm, hóa  chỉ là hư danh…”
Giọng  nghe quen quen.
Tôi lần theo tiếng động đi tới.
Lúc đó, tôi bắt đầu ngửi  mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Tôi vừa định vạch đám cây bụi trước    từ phía  vang lên tiếng ngã mạnh.
Tôi quay lại.
Là Phù Lệ.
Tôi vội chạy tới đỡ hắn dậy:
“Anh không sao chứ!?”
Phù Lệ lắc đầu, cười với tôi:
“Không sao, chỉ là  mệt chút.”
“Đều tại em. Biết rõ anh không khỏe mà còn kéo anh đi làm việc…”
Tôi   áy náy.
“Không phải lỗi  em , là do anh vô dụng, chẳng giúp  gì cho em cả.”
“Vậy để em đưa anh về nghỉ ngơi.”
Tôi đỡ hắn dậy, mhắn tựa lên vai tôi,  thở nóng rực phả vào …
Nhột nhột.
Cái chuyện hồi nãy vừa lóe lên  đầu tôi, thoáng cái đã  tôi quăng   gáy.
Chỉ là…
 hôm đó, tôi  một giấc mộng  kỳ lạ.
Một giấc  sâu và  thật.
  là một biển m.á.u đỏ rực.
Tôi  ai đó ôm  lòng.
Người đó nắm lấy tay tôi, hướng đến hàng cúc trên áo hắn.
Tôi không mở .
Hắn bật cười.
Giọng cười trầm thấp,  dễ nghe, như thể móc câu nhẹ nhàng cào vào tim tôi.
Tôi nuốt nước bọt, bỗng …  khát.
“Hôn anh một cái, anh sẽ cho em.”
Tôi không biết “cho” là cho cái gì,  vẫn nghe lời, rướn người lại gần.
Hắn vẫn cười.
Tôi  bực, liền tức giận cắn hắn một phát.
Hắn dịu dàng xoa đầu tôi:
“Bảo bối, sao lại đáng yêu  chứ…”
Tôi  hắn dỗ ngọt liền nới lỏng miệng .
Hắn lại cười, cúi đầu sát lại, thừa  xâm nhập vào miệng tôi.
Mềm mại, trơn mát, và… nóng rực.
…
Tỉnh dậy xong..
Quả nhiên.
Tôi lại đang nằm trên giường .
Còn môi  Phù Lệ … rách một đường.
Áo hắn  lộn xộn chẳng  gì.
Tôi lập tức nhớ tới giấc   qua.
Chẳng lẽ… trùng hợp vậy sao?
“Cái… cái môi  anh…”
“Là anh tự cắn đúng không?”
Tôi vẫn còn một tia hy vọng mong manh.
Phù Lệ ngồi dậy,  yếu, cười cười :
“Hình như nửa  có… con chuột nào đó cắn anh.”
“….”
Tôi bắt đầu  tội lỗi thật sự.
Tôi lập tức thúc giục chị tôi mau mở lại tiệm thẩm mỹ.
Chứ  tiếp tục  …