Gần đây, ta luôn mơ thấy thủ phụ đại nhân.
Trong mộng, chàng ép ta vào sổ, lên sàn gỗ lim đỏ…
Ta thường bừng tỉnh giữa đêm, ngồi thẫn thờ đến rạng sáng.
Mãi đến khi đạo sĩ tới trừ tà, ta yên được đôi phần.
Nào ngờ ở yến hội Mẫu Đan sau đó, có công tử ta thưởng hoa, đêm ấy, ta lại mơ thấy chàng.
thủ phụ trầm tĩnh ung dung ấy, cầm chén rượu, mặt sa sầm:
“Thân hình nhỏ bé như hắn, sao sánh bằng ta?”
Ngày đầu Diệp Từ Hạc, thủ phụ đại nhân tỏa sáng như vầng trăng giữa trời quang, vững vàng trên lưng tuấn mã, mi mắt hơi cụp, đôi mắt phượng nhàn nhạt quét qua mọi người.
Dân hai bên đường rì rầm bàn tán:
“Đó là thủ phụ tân nhiệm sao, không biết lại là phu quân trong mộng của tiểu đây.”
“Thủ phụ đại nhân quả là tư như thần nhân, rốt cuộc nay cũng được diện kiến.”
“Nhìn con gái ba tuổi của ta kìa, mắt dính chặt trên người ngài ấy rời.”
Ta ngồi trong tửu lâu, đối diện là tiểu Bùi gia – Bùi Tân Nguyệt.
Nàng to gan, dám ném khăn trong tay xuống lầu.
Một gió thoảng qua, khăn vuông vức rơi gọn vào lòng Diệp Từ Hạc.
Chàng ngẩng mắt, Bùi Tân Nguyệt thản nhiên :
“Thủ phụ đại nhân, ngài lên đây uống chén trà.”
Diệp Từ Hạc liếc nàng một cái, ánh mắt cũng lướt qua ta thoáng chốc, rồi giục ngựa mất.
Bùi Tân Nguyệt biết vô , bèn trêu chọc ta:
“Quân Đường, sao , thủ phụ tuấn mỹ như vẫn lọt được vào mắt muội à?”
Ta chột dạ, cầm chén trà nhấp ngụm:
“Ta xưa nay ưa kín đáo. Ngài ấy quá chói mắt.”
Bùi Tân Nguyệt khịt mũi, không hỏi nữa.
Nhưng sự thật không phải .
Ta giả vờ lơ đãng liếc ra ngoài sổ, Diệp Từ Hạc đã xa, lòng ta cũng bắt đầu ngẩn ngơ.
Ta không biết đó có tính là đầu gỡ của ta hay không.
Bởi trong mộng, ta đã chàng rất nhiều rồi.
Đêm về khuya, đèn trong phòng lay động, Diệp Từ Hạc nhàn nhã tựa vào cạnh án, tay nghịch tua ngọc bội, hứng thú nhìn ta:
“Hôm nay trên trường phố, vì sao không dám nhìn ta?”
Ta bướng bỉnh quay đầu:
“Người thích ngài nhiều như , thiếu chi một người như ta. Hôm nay thu nhiêu túi thơm rồi, chắc mỏi cả tay rồi nhỉ.”
Ta chua gắt, chàng không giận, ngược lại còn bật cười:
“Mùi giấm nồng thật. Đường Đường cứ yên tâm, trong lòng ta có nàng.”
Chàng dịu dàng vén mớ tóc mai bên tai ta, bỗng chợt khựng khi nhìn phục trên người ta:
“Đây là cố ý mặc ta xem ư?”
Ta ngơ ngác cúi đầu, hay váy hồng có đã biến mất, thay vào đó là lớp vũ mỏng nhẹ, tơ lờ mờ, xuân sắc ẩn hiện.
Quả nhiên, đáy mắt chàng tức thì vương đầy tình ý, yết hầu khẽ trượt, giọng khàn :
“Đường Đường có lòng rồi.”
Ta thầm kêu hỏng, vừa toan chạy trốn, đã bị chàng ôm ghì vào ngực. Chàng khẽ cười, hơi thở nóng ẩm lướt qua cổ ta, ngưa ngứa đến tận tủy:
“Từ Hạc… thôi đừng…”
“Ta… ta có hơi mệt.”
Thấy chàng bế ta về phía giường, ta nuốt khan mấy ngụm, có phần sợ hãi.
Diệp Từ Hạc nhướng mày, ngón tay tấc tấc men theo cổ áo ta, tay trái cũng không rảnh rỗi, đã cởi áo ra:
“Mệt ư?”
“Ừm… ừm.”
“ tốt, để ta xoa bóp nàng.”
“…”
Ta lại choàng tỉnh khỏi mộng, hốt hoảng mò mẫm trong đêm.
Đến khi phát hiện phục vẫn chỉnh tề, thở phào một hơi.
Là mơ…
Mà lại là một mộng hoan ái.
Đây đã là thứ bảy ta mơ thấy Diệp Từ Hạc.
Nguồn là từ nửa tháng trước, ta nhìn thấy bức họa chân dung của chàng trong phòng của phụ thân – phụ thân đó là thủ phụ tân nhiệm.
Đêm ấy ta liền mơ mộng kỳ quái.
Từ đó không thể kìm được nữa.
Các cảnh trong mộng không một ngoại lệ…
Đều là chàng đè ta dưới thân: khi trên giường, khi bên , khi trên sàn gỗ đỏ.
Gần đây, ta luôn mơ thấy thủ phụ đại nhân.
Trong mộng, chàng ép ta vào sổ, lên sàn gỗ lim đỏ…
Ta thường bừng tỉnh giữa đêm, ngồi thẫn thờ đến rạng sáng.
Mãi đến khi đạo sĩ tới trừ tà, ta yên được đôi phần.
Nào ngờ ở yến hội Mẫu Đan sau đó, có công tử ta thưởng hoa, đêm ấy, ta lại mơ thấy chàng.
thủ phụ trầm tĩnh ung dung ấy, cầm chén rượu, mặt sa sầm:
“Thân hình nhỏ bé như hắn, sao sánh bằng ta?”
Ngày đầu Diệp Từ Hạc, thủ phụ đại nhân tỏa sáng như vầng trăng giữa trời quang, vững vàng trên lưng tuấn mã, mi mắt hơi cụp, đôi mắt phượng nhàn nhạt quét qua mọi người.
Dân hai bên đường rì rầm bàn tán:
“Đó là thủ phụ tân nhiệm sao, không biết lại là phu quân trong mộng của tiểu đây.”
“Thủ phụ đại nhân quả là tư như thần nhân, rốt cuộc nay cũng được diện kiến.”
“Nhìn con gái ba tuổi của ta kìa, mắt dính chặt trên người ngài ấy rời.”
Ta ngồi trong tửu lâu, đối diện là tiểu Bùi gia – Bùi Tân Nguyệt.
Nàng to gan, dám ném khăn trong tay xuống lầu.
Một gió thoảng qua, khăn vuông vức rơi gọn vào lòng Diệp Từ Hạc.
Chàng ngẩng mắt, Bùi Tân Nguyệt thản nhiên :
“Thủ phụ đại nhân, ngài lên đây uống chén trà.”
Diệp Từ Hạc liếc nàng một cái, ánh mắt cũng lướt qua ta thoáng chốc, rồi giục ngựa mất.
Bùi Tân Nguyệt biết vô , bèn trêu chọc ta:
“Quân Đường, sao , thủ phụ tuấn mỹ như vẫn lọt được vào mắt muội à?”
Ta chột dạ, cầm chén trà nhấp ngụm:
“Ta xưa nay ưa kín đáo. Ngài ấy quá chói mắt.”
Bùi Tân Nguyệt khịt mũi, không hỏi nữa.
Nhưng sự thật không phải .
Ta giả vờ lơ đãng liếc ra ngoài sổ, Diệp Từ Hạc đã xa, lòng ta cũng bắt đầu ngẩn ngơ.
Ta không biết đó có tính là đầu gỡ của ta hay không.
Bởi trong mộng, ta đã chàng rất nhiều rồi.
Đêm về khuya, đèn trong phòng lay động, Diệp Từ Hạc nhàn nhã tựa vào cạnh án, tay nghịch tua ngọc bội, hứng thú nhìn ta:
“Hôm nay trên trường phố, vì sao không dám nhìn ta?”
Ta bướng bỉnh quay đầu:
“Người thích ngài nhiều như , thiếu chi một người như ta. Hôm nay thu nhiêu túi thơm rồi, chắc mỏi cả tay rồi nhỉ.”
Ta chua gắt, chàng không giận, ngược lại còn bật cười:
“Mùi giấm nồng thật. Đường Đường cứ yên tâm, trong lòng ta có nàng.”
Chàng dịu dàng vén mớ tóc mai bên tai ta, bỗng chợt khựng khi nhìn phục trên người ta:
“Đây là cố ý mặc ta xem ư?”
Ta ngơ ngác cúi đầu, hay váy hồng có đã biến mất, thay vào đó là lớp vũ mỏng nhẹ, tơ lờ mờ, xuân sắc ẩn hiện.
Quả nhiên, đáy mắt chàng tức thì vương đầy tình ý, yết hầu khẽ trượt, giọng khàn :
“Đường Đường có lòng rồi.”
Ta thầm kêu hỏng, vừa toan chạy trốn, đã bị chàng ôm ghì vào ngực. Chàng khẽ cười, hơi thở nóng ẩm lướt qua cổ ta, ngưa ngứa đến tận tủy:
“Từ Hạc… thôi đừng…”
“Ta… ta có hơi mệt.”
Thấy chàng bế ta về phía giường, ta nuốt khan mấy ngụm, có phần sợ hãi.
Diệp Từ Hạc nhướng mày, ngón tay tấc tấc men theo cổ áo ta, tay trái cũng không rảnh rỗi, đã cởi áo ra:
“Mệt ư?”
“Ừm… ừm.”
“ tốt, để ta xoa bóp nàng.”
“…”
Ta lại choàng tỉnh khỏi mộng, hốt hoảng mò mẫm trong đêm.
Đến khi phát hiện phục vẫn chỉnh tề, thở phào một hơi.
Là mơ…
Mà lại là một mộng hoan ái.
Đây đã là thứ bảy ta mơ thấy Diệp Từ Hạc.
Nguồn là từ nửa tháng trước, ta nhìn thấy bức họa chân dung của chàng trong phòng của phụ thân – phụ thân đó là thủ phụ tân nhiệm.
Đêm ấy ta liền mơ mộng kỳ quái.
Từ đó không thể kìm được nữa.
Các cảnh trong mộng không một ngoại lệ…
Đều là chàng đè ta dưới thân: khi trên giường, khi bên , khi trên sàn gỗ đỏ.