Văn án:
Tôi hôn với một anh chàng vừa to lớn, vừa giỏi chuyện giường chiếu.
Quan trọng nhất là… anh ta cái gì cũng nghe lời tôi.
Thuốc xuân dược tôi đưa cho, anh ta uống ừng ực.
Dây xích chó tôi đưa cho, anh ta lách cách đeo luôn.
Cho đến một ngày, tôi bất ngờ bắt gặp….
Anh ta khi anh ta đang trên bàn đàm phán, khí hiên ngang, nói năng trôi chảy.
Một bên tay lại gửi tin nhắn cho tôi:
“Vợ ơi, ngoài mà không biết buộc dây giày rồi, hu hu.”
Ngay lúc ấy, màn bình luận trực tiếp hiện :
【Nữ phụ chắc vẫn chồng mình là tên ngốc, đến quần lót cũng phải nhờ mặc giúp chứ gì?】
【Trên giường thì chiêu trò bay tận , giả ngu giả ngốc đúng là số một!】
【Có ai “ăn” được ngon như anh ta đâu! Mỗi lần sung sướng xong, còn lóc đòi nữ phụ dỗ dành an ủi cơ mà.】
…
Chương 1:
Vừa đến nhà họ Hoắc, tôi đã thấy vị thiếu gia “ngốc nghếch” của hào môn đang chơi máy bay.
Chỉ với đống mô máy bay, anh ta có thể chơi cả ngày .
Tôi thì trên ghế sô-pha, ăn bánh kẹp thịt heo chiên.
Khi tôi ăn một mạch hết tám cái.
Hoắc Nhiên mới đầu khỏi đống mô , sững sờ nhìn tôi.
Không ai nói với tôi, thì tên ngốc này lại đẹp trai đến .
Khuôn mặt anh tuấn, đường nét cứng cáp, ánh mắt sâu thẳm.
Giữa hàng lông mày mang theo vài phần ngờ vực.
Nếu không mở miệng, chắc chắn chẳng ai anh ta là kẻ ngốc.
Tôi đặt cái bánh kẹp còn lại xuống, bước tới mặt anh:
“Xin chào, em là đối hôn của anh.”
Lông mày anh nhíu chặt, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, vẻ nghiêm nghị tạo áp lực lạ thường.
Tới lúc này tôi mới chợt có lẽ anh nghe không hiểu mấy chữ “đối hôn” mang ý nghĩa gì.
Tôi lại gần hơn, giải thích:
“Anh có thể hiểu đơn giản là em chính là vợ tương lai của anh.”
Thấy anh vẫn im lặng.
Trong lòng tôi thoáng rối bời.
giờ tôi chỉ biết Hoắc Nhiên này đầu óc có vấn đề, chứ đâu ai nói cho tôi biết anh còn… không biết nói?
Nhân lúc dì giúp chưa tới, tôi quyết định thử anh một phen.
Nhanh như chớp, tôi giật lấy chiếc bánh xe trong tay anh.
Tốc độ của tôi thì khỏi bàn.
Đến khi anh phát hiện đồ mất rồi thì đã muộn.
“Gọi vợ cho em nghe thử nào.”
Vẻ mặt anh thoáng phức tạp, mím lại.
Trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác tội lỗi, cứ như đang bắt nạt một cậu bé ngốc vậy.
Nhìn thấy vành tai anh đỏ lên chút, tôi càng lo lắng, có khi nào sắp bị tôi chọc đến rồi không.
Tôi chuẩn bị đưa trả bánh xe thì anh rụt rè gọi một :
“… Vợ.”
Bánh xe đã chạm tới tay anh, anh mới chậm một , lại gọi thêm một :
“Vợ.”
Thôi kệ, ngốc ngốc thêm chuyện chậm một cũng không sao.
…
Hoắc Nhiên đứng cửa phòng tắm, không chịu nhúc nhích.
Sắc mặt anh lúc này có chút lạnh lùng.
Sao vậy nhỉ? Bình thường ăn bánh kẹp còn phải để người khác lau miệng cho, nếu bây giờ để anh tự mình tắm, tôi sợ anh có thể bị c.h.ế.t đuối mất.
Tôi làm tất cả là vì an toàn của anh chứ không phải muốn nhìn anh cởi hết quần áo đâu.
“Không cần.”
Lại là “không cần”!
Tôi lao thẳng tới, nhân lúc phản ứng của anh chậm , liền hôn chụt một cái bên anh.
Tôi gạt bỏ sự từ chối của anh, còn l.i.ế.m nhẹ trên nữa.
“Nói một câu ‘không cần’ thì em hôn một cái!”
Khi anh ăn bánh kẹp miếng , tôi đã muốn làm vậy từ lâu rồi!
Hoắc Nhiên cúi đầu, bắt đầu cởi áo.
Ừm, vậy mới đúng.
Lúc anh đang cởi quần áo, thì tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Tôi đáp: “Mẹ, con biết rồi, con không bắt nạt anh ấy đâu.”
“Dù có ngốc thật, nhưng được cái rất nghe lời.”
Trong khi nói chuyện điện thoại, tôi hoàn toàn không để ý đến ánh mắt trầm ngâm mà Hoắc Nhiên đang nhìn mình.
Bất giác, tôi rùng mình một cái.
Khi lên thì thấy anh vẫn là vẻ mặt ngốc vào bồn tắm rồi.
Làn da trắng mịn, dưới làn bồng bềnh, tựa như một khối ngọc sáng lấp lánh.
Đôi mắt ươn ướt, đong đầy nhìn tôi, khiến lòng tôi dấy lên một ham muốn phá hoại muốn vấy bẩn anh, muốn chọc anh .
Chỉ là, trên cánh tay anh có vết sẹo nhạt như từ một vết thương cũ, làm khối ngọc hoàn hảo ấy bỗng có một vết nứt .
Tôi lấy cớ tắm cho anh, để cho bàn tay lướt qua những nơi chạm và cả không chạm.
Cho đến khi tay tôi chạm phải một chỗ nguy hiểm.
Anh khẽ rên lên một trong vô thức.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi.
ạ, đúng là vũ khí chí mạng!
Anh ngô này, càng khiến tôi muốn hôn, muốn hôn, muốn hôn mà.
Nhưng tôi vẫn cố giữ dáng, nghiêm giọng:
“Cái này phải rửa cho sạch biết không?”
Anh ngoãn gật đầu.
Thật mà.
Dù ban đêm được ôm mỹ thiếu gia ngủ say, cũng chẳng thể xoa dịu nỗi khổ khi ban ngày phải dậy buổi sáng lúc tám giờ.
Khi tôi dậy đi , Hoắc Nhiên đã được đưa đi rồi.
Ừm, đi bệnh viện thì phải đi từ rất sớm.
Tan xong, tôi có buổi tụ tập ăn uống với bạn cùng khoa.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo cho Hoắc Nhiên.
Dù mỗi ngày đều có dì giúp tới nấu ăn, dọn dẹp, nhưng anh vốn chỉ là một cậu bé ngốc đến cả mặc quần lót cũng không biết.
Tối qua khi giúp anh, cảnh nhìn thấy đúng là làm cho tôi m.á.u nóng sôi trào, khiến suýt nữa tôi đã không kìm được.
Nhưng vừa lên lại chạm phải ánh mắt ngốc của anh, khiến cho trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác đạo đức mãnh liệt, như một gáo lạnh dội xuống ngọn lửa đang sắp bùng cháy.
Tôi sau đó gọi điện cho anh:
“Hôm nay em về muộn lắm.”
“Anh có thể tự tắm được không?”