Chương 3:
Anh không còn là kẻ ngốc bị động, hay chậm một nhịp .
Cánh tay anh siết chặt eo tôi, sức kinh người, ép tôi ngã sâu hơn vào lòng anh.
Đôi môi, đầu lưỡi không còn ngoan ngoãn chờ đợi, mà thẳng thừng xâm chiếm, cạy mở hàm răng tôi, quấn , mút .
Viên kẹo nhỏ bé nhanh chóng tan chảy trong nụ hôn cuồng nhiệt, vị ngọt dâng lên tận cổ họng.
“Ưm…” Tôi bị anh hôn đến nghẹt thở, đầu óc trống rỗng.
Một người ngốc lại hôn giỏi thế này, có hợp lý không vậy trời?
“Hoắc Nhiên?” Tôi khó khăn nghiêng đầu, thở hổn hển.
Trong bóng tối, tôi không thấy rõ nét mặt anh, chỉ cảm nhận được thở nóng bỏng phả lên cổ mình.
Ngay sau đó, áp lực cuồng nhiệt ấy như thủy triều rút đi.
Anh lại trở về với giọng điệu quen thuộc:
“Kẹo tan hết rồi.”
Kẹo tan rồi.
Anh giống như một chú chó nhỏ tìm kiếm an ủi, dụi đầu vào hõm cổ tôi, khẽ cọ cọ.
Có lẽ vì kẹo tan nhanh quá, giọng anh còn mang chút tiếc nuối.
Tôi suýt thì nghẹt thở, phải há miệng hít ngụm khí lớn.
Cả mũi miệng đều ngập vị nho nồng nàn.
Môi rát, sau đầu tôi cũng đang đau do va vào thành giường.
Nhưng tôi vẫn vỗ lưng anh, coi như xin vì kẹo đã tan mất.
Ngày mai phải chuẩn bị thêm nhiều kẹo hơn để trong ngăn tủ đầu giường mới được.
Nho, dâu, bưởi… Tất cả đều phải có.
Cậu ấm ngốc nghếch đã thích kẹo, thì cứ cho ăn thỏa thích.
Chỉ cần sau đó chịu ngoan ngoãn để tôi dỗ dành là được.
đó sau khi học xong, tôi lại mua hẳn một túi kẹo lớn.
Gần như đủ mọi hương vị mà tôi có tìm ra.
Nhưng tiếc thay là Hoắc Nhiên lại không có ở nhà.
Haizz, thật tội.
Anh đi bệnh viện thường xuyên quá.
Tôi liếc đôi môi trầy xước của mình.
Thôi được, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Ngày sau, cuối tuần, mấy người bạn cùng khoa rủ nhau đi bar.
Bảo là để xả mệt mỏi sau chuỗi ngày dậy sớm tám giờ .
Hoắc Nhiên đó cũng không ở nhà, tôi cũng chẳng có việc , đi .
vào chỗ, thì có một nam chen đến, đưa tôi một ly rượu, nói muốn làm quen.
Nhạc trong sàn nhảy quá lớn, cậu ta ghé sát lại gần hơn để nói.
Tôi vừa định nói: anh đừng mơ, tôi đã có hôn ước rồi.
Hơn , vị hôn phu của tôi còn siêu đẹp trai!
Thì đột nhiên, có một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Cảm giác có ánh sắc lạnh, như muốn đóng băng thẳng vào tôi.
Tôi lập tức quay lại .
Ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy dãy ghế sau le lói một điếu thuốc đỏ.
Có lác đác vài người đó uống rượu.
Nam bên cạnh vẫn nói không ngừng, nhưng tôi hoàn toàn không nghe lọt tai.
Trong bóng tối không xa, tôi lại thấy một bóng dáng quen quen.
Nhưng do ánh không hề chiếu tới tôi không thấy rõ được mặt người ở đó.
Chẳng lẽ tôi phải rọi đèn pin thẳng vào mặt người ta ?
Cho đến khi bị bạn bè chuốc vài ly, bỗng nghe ly rơi vỡ sau lưng.
“Choang”
Ngay sau đó là một tràng xôn xao, cười cợt.
“Hoắc thiếu, không chứ?”
“Hoắc thiếu, mới mấy ly mà đã rồi à?”
Khoan đã!
Hoắc thiếu?
Hoắc Nhiên?
Không phải anh nói đi bệnh viện ?
“Xin , không cầm chắc.”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe, lẫn chút xin và men .
Tôi kinh ngạc quay lại lần .
Ánh hắt tới, gương mặt góc cạnh của anh hiện rõ trong bóng tối, càng thêm sắc nét.
Khuôn mặt đẹp trai ấy, dưới ánh đèn và ly rượu, lại toát ra vẻ ngây ngô thuần khiết.
Anh chiếc sơ mi tối màu được may đo vừa vặn, cổ áo tùy ý cởi hai cúc, để lộ một mảng n.g.ự.c rắn chắc.
Trời ạ!
Tôi nghe nói về những cậu ấm, công tử trong giới nhà giàu, hoạt rất hỗn loạn. Suốt ngày chỉ biết tụ tập quán bar, hát hò karaoke.
Không ngờ đám người này còn lại dám lừa gạt vị hôn phu ngốc của tôi ăn thế này để tới bar uống rượu. Đúng là muốn c.h.ế.t mà!
Tôi bật dậy, động tác quá làm đổ một chai rượu rỗng trên bàn, “choang” một giòn vang khiến cả nhóm đều sững sờ tôi.
Nhưng tôi không để tâm.
Tôi như một đoàn tàu mất kiểm soát, khí thế hừng hực như muốn hất tung cả nóc quán bar.
Tách đám đông đang nhảy nhót, tôi lao thẳng tới dãy ghế nơi Hoắc thiếu đang , với sát khí bừng bừng.
Tôi túm Hoắc Nhiên, anh ra.
Anh thuận thế nửa ngả lên lưng tôi.
Mọi người thấy chưa, bọn chuốc chồng chưa cưới của tôi rồi đấy!
“Các người làm cái vậy!”
“Đây là làm cái hả!” – tôi quát vào mặt đám người đó.
Một gã ăn loè loẹt, vừa đã biết là kẻ lăn lộn chốn ăn chơi, liếc tôi rồi hỏi:
“Cô là ai?”
“Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”
Đám người kia như được châm ngòi, ồn ào hẳn lên:
“Ối! Tôi còn không biết Hoắc thiếu có…”
Lời còn dang dở, ánh hắn lại dừng lại ở sau tôi, rõ ràng run lên một chút.
Sau đó im bặt.
Cả dãy ghế lớn bỗng nhiên lặng như tờ.
Ha! Không ngờ khí thế của tôi lại dọa được bọn .
Tôi không thèm quan tâm đến những ánh cứng đờ ấy, Hoắc Nhiên đứng dậy.
“Đi với em về nhà!”
Giọng tôi không lớn, nhưng đối với bọn trong dãy ghế ấy, chữ như đá lạnh lăn kẽ răng, lạnh buốt và không kháng cự.
“Vợ ơi?” – anh lại ngây ngốc gọi một .
Thân thì ngoan ngoãn để tôi lôi đi, bước chân loạng choạng, càng toát ra vẻ bất lực cần dựa dẫm.
Tôi nắm chặt cổ tay anh, đám đông vẫn còn ngơ ngác.
Chẳng ai dám cản mà còn tách ra một đường đi thẳng tắp.
Hoắc Nhiên bị tôi lôi đi, ngoan ngoãn sau.
Đi ngang biển đèn neon chớp lóa ở cửa bar, trong khoảnh khắc, tôi thoáng thấy gương mặt anh cúi thấp, khóe môi khẽ… cong lên?
Tên ngốc này còn dám cười à?!