Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nghĩ một lát, rồi : “Con kết bạn  với một bạn rồi, bạn ấy tên là Lục Li, là một bạn nữ rất xinh xắn, cơm ở trường mẫu giáo  ngon. Không có ai bắt nạt con cả.”
Bố lái xe: “Vậy  tốt rồi.”
Đúng lúc  Lâu Sóc gọi điện thoại tới, bố giơ tay nhận cuộc gọi.
“A lô… A Tự à…” Giọng Lâu Sóc có  hoang mang.
Bố: “Có rắm mau phóng đi.”
Lâu Sóc do dự: “Tôi… tôi hình như tìm  cô ấy rồi.”
Nghe có tin đồn, tôi   vểnh tai  nghe ngóng.
Bố dừng xe chờ đèn đỏ: “Tìm  ai cơ?”
Lâu Sóc: “Chính là cô gái  cứu tôi lúc trước…”
Bố: “  cô ấy à?”
Lâu Sóc im lặng một lúc lâu: “Ừm.”
Bố cảm  rất kỳ lạ: “Hả? Thật á? Tôi tưởng    cô ấy  tiền,  tài nguyên để báo đáp là xong rồi chứ, loại người lòng lang dạ sói, lợi ích đặt  hàng đầu như  mà    một người à?”
Lâu Sóc: “…”
Tôi: “…”
Không, bố ơi, bố bỗ bã quá đấy?
Tôi nghe  tiếng bật lửa ở bên kia, Lâu Sóc hình như châm một điếu thuốc, giọng có  trầm thấp khàn khàn: “ rồi  là  rồi, mau  tôi một ý kiến.”
Bố khó hiểu: “  cứ theo đuổi đi, tôi   ý kiến  chứ? Cái bản  của  vốn dĩ  vô cùng thuận lợi rồi mà.”
Lâu Sóc bực bội : “Nhưng cô ấy  có người trong lòng rồi! Đến cả nhìn thẳng  tôi  không chịu.”
Bố: “Vậy  đi  đi! Không có thứ  là không   cả,   rồi  là của .”
Trên khuôn  tuấn mỹ vô song của bố tôi lộ  một nụ cười lạnh: “Còn về người cô ấy , giải quyết là xong.
“Sau  nắm lấy điểm yếu của cô ấy, khiến cô ấy cô  không nơi nương tựa  có thể dựa dẫm vào , như vậy chẳng phải cô ấy sẽ là của  rồi sao?”
Tôi: “???”
Tôi: “…”
Tôi trợn mắt há hốc mồm, vốn dĩ cứ tưởng bố tôi nuôi con ba năm,  trở nên dịu dàng, lương thiện, bắt đầu tu thân dưỡng tính rồi.
Kết quả !!!
Cái đồ  còn phản diện hơn cả phản diện!
Lâu Sóc mừng rỡ : “Hay quá, tôi  nghĩ vậy!”
Tôi thử khuyên hắn: “Chú ơi, dưa, dưa hái xanh không ngọt đâu ạ.”
Lâu Sóc: “Ôi, Tiểu Tuyết đấy à? Chú   con , dưa có ngọt hay không, hái xuống mới  .
“Chú dạy con , con nhìn trúng cái   nhất định phải đi tranh, đi ! Nếu không thứ   có thể trở thành vật trong túi người khác mà thôi.”
Tôi: “…”
Tôi nuốt nước bọt, thực sự rất muốn khuyên bọn  liệu có thể tuân thủ pháp luật một  không?!
Với lại, cái chú dạy rốt cuộc là cái quái  thế?
“Bố…”
Bố quay đầu nhìn tôi một cái, vẻ khinh thường trên    biến mất, thay vào  là vẻ hòa nhã của một người làm cha, tiêu chuẩn kép đến cùng cực: “Con  sai rồi, Tiểu Tuyết  cái  ưng mắt không cần phải .”
Tôi: “?”
Bố: “Tiểu Tuyết  cần  với bố một tiếng, bố trực tiếp giúp con  về! Không cần con tự mình  tay.”
Tôi: “…”
Lâu Sóc: “…”
Tôi: 【Bố tôi và mấy người  lúc nào  như vậy sao?】
Hệ thống đáp: 【 đều là con riêng bị gia tộc lớn vứt bỏ, thuở nhỏ chịu đủ sự sỉ nhục, từng bước đều đầy chông gai, kết cục của việc không tranh không , mềm lòng là trở thành một cỗ thi thể, lợi kỷ, tính toán và  đoạt từ lâu  trở thành bản năng của . Có tam quan như vậy  không thể trách hoàn toàn bọn .
【Nhưng người sống trong bóng tối, tự nhiên hướng về ánh sáng. Sau  sự xuất hiện của nữ chính giống như một vệt sáng, chiếu rọi vào bọn , khiến  như thiêu thân lao vào lửa, vọng tưởng cố gắng ôm lấy vầng trăng.
【Nhưng hiển nhiên, nữ chính   nam chính.
【  định trước là cầu mà không .】
 ngày bố đi dự thầu ngày càng gần.
Tôi ung dung tự tại đi học mẫu giáo.
Hệ thống không khỏi sốt ruột: 【Ký chủ, cô  nghĩ  cách ngăn bố cô đi Hải Thành chưa?】
Tôi: 【Không vội.】
Hôm .
Tôi mang theo một chiếc   xinh xắn đến trường mẫu giáo, nó  phát sáng, còn  hát nữa.
Tôi cố tình cầm nó đi ngang qua trước  thằng béo, chiếc   tinh xảo nhỏ nhắn   thu hút ánh mắt của thằng béo.
Đôi mắt to như hạt đậu của nó   sáng , nước dãi sắp chảy  rồi, to tiếng gào : “Kỳ Tuyết! Đưa   của   tôi!”
Tôi giấu    sau lưng, chu môi : “Không , cái  bố mới mua  tớ , tớ vừa mới chơi thôi mà!”
 thằng béo   đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi ,  giận gầm : “Đưa đây! Tôi muốn  !”
 rồi, nó vươn bàn tay mũm mĩm , vồ lấy mép  , dùng sức giằng co.
Tôi ôm chặt  , khuôn  nhỏ nhắn đỏ bừng , hai người giằng co không ai chịu thua,   lắc lư dữ dội giữa hai đứa.
Thằng béo bỗng nhiên dùng hết sức, người ngả về phía trước, dốc toàn lực, một cái đẩy tôi  phía sau!
Cả người tôi mất thăng bằng, như con diều đứt dây, bay  phía sau.
Tôi nhìn chuẩn cạnh một viên gạch lát sàn bị nhô  trên  đất, cẳng chân thuận thế đ.â.m mạnh vào !