Phản diện mặc bộ vest đỏ rượu, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy ấy đúng là yêu nghiệt thế, ngoài mặt tươi cười dịu dàng, nhưng đôi mắt hồ ly quyến rũ lại lạnh lùng tình.
Đẹp quá trời.
Khác với vẻ ngoài đẹp trai nam tính, lạnh lùng sắc bén của bố tôi.
Phản diện giống một đóa hoa túc mọc dưới địa ngục, đẫm m.á.u tươi, khẽ đung .
Vừa cực kỳ xinh đẹp lại vừa cực kỳ nguy hiểm.
Là một đứa cuồng nhan sắc, tôi lập tức mê mẩn đến quên trời quên , đang vươn hai tay đòi bế.
Ai ngờ cái tên mỹ nhân này vừa mở miệng đã nói: “Kỳ Tự, cậu nuôi một con heo đấy à? thế này, không sợ làm sập xe đẩy sao?”
Tôi: “??!”
Vỡ hết “filter”.
Đã là con gái thì không thể bị nói .
Bố tôi có đẹp trai cũng không được!
Thế nên lúc hắn ghé sát lại, cúi người săm soi tôi.
Hai tay đòi bế hóa thành nắm đấm, hai quyền giã thẳng vào mặt hắn.
Từ về sau tôi vinh dự nhận được danh hiệu “Heo con”.
Phản diện buông lời cợt nhả: “Con gái nhà cậu biết nói rồi à?”
Bố gãi gãi cằm tôi: “Cũng mới biết nói mấy hôm nay thôi.”
Bố tôi hớn hở nói: “Cậu biết câu tiên con bé nói là gì không? Con bé nói ‘Bố, con yêu bố’, tôi hạnh phúc muốn xỉu luôn.”
Phản diện trêu tôi: “Nào, gọi chú một tiếng xem nào.”
Tôi: “Heo… heo.”
Bố: “…Tôi đã bảo cậu là nó thù dai lắm mà, cậu cứ không nghe.”
Phản diện: “…”
Phản diện giả vờ như không có gì đề tài, bị buôn chuyện m.á.u me tàn bạo với bố, kiểu như lột da thằng nào đấy, nghiền nát chân thằng nào đấy, băm nát ngón tay thằng nào đấy.
Bố sợ dọa tôi, đặt tôi xuống , bảo tôi ra chỗ khác chơi rồi tự mình đi ra công, hứng với phản diện xem làm thế nào để chơi xấu lật kèo.
Sau khi hai người họ nói chuyện xong.
Bố một tay bế tôi lên, pha sữa cho tôi, động tác thành thạo đến mức đáng thương: “Con gái, xin lỗi nhé, bố phải thất hứa rồi. Mấy hôm nay bố có việc rất quan trọng phải ra ngoài, con ở nhà ngoan ngoãn đợi bố về nhé, được không? Muốn ăn gì thì bảo dì Trương.”
Tôi bám chặt bình sữa, ngẩng khuôn mặt nhỏ tủi thân nói: “Bố, bố, đừng, đi. Ở nhà, chơi với con.”
Bố ngồi xổm xuống xoa tôi: “Không được, chuyện này rất quan trọng.”
Tôi lẳng lặng nhìn bố.
Bố chớp mắt cũng không chớp nhìn lại tôi.
Chiêu khóc gào ăn vạ hồi bé tí tôi đã không biết dùng nhiêu lần để phá đám bố đi “làm việc” cùng phản diện rồi.
Hồi còn khóc gào thì có thể nói là phản ứng năng vô thức, giờ tôi một tuổi rồi, dùng chiêu đấy nữa không phải làm nũng mà là ăn vạ rồi.
Tôi chậm rì rì nói: “Vâng.”
Còn trong lòng thì hỏi Hệ thống: [Hệ thống, tôi nhớ cửa hàng của các cậu có một vật phẩm giúp người ta sốt đúng không?]
Hệ thống: [Đúng vậy đúng vậy, ký chủ, cô muốn…]
Tôi: [Tôi không thể trơ mắt nhìn bố tôi thành tàn tật được, vật phẩm này của cậu duy trì được lâu?]
Hệ thống: [Bố ngày, mà lại không có tác dụng phụ nào!]
Tôi: [Đủ rồi.]
Đúng lúc bố đã bị xong xuôi, hăm hở sẵn sàng theo phản diện đi “lật kèo” g.i.ế.c người.
Tôi đã nhận được viên thuốc Hệ thống , nuốt xuống.
Một phút sau.
Tôi ỉu xìu ngồi trên .
Năm phút sau.
Cả người hừng hực sốt lên.
Dì Trương vừa nấu xong thịt băm cho tôi, bế tôi lên thì vừa chạm vào làn da nóng hổi của tôi.
Dì Trương: “??!!”
Dì Trương cuống cuồng bế tôi đi viện, tài xế nhấn ga, xe phóng vọt đi.
Trên đường đi, dì ấy đo nhiệt với vẻ không dám tin.
40°C!
Tôi sốt đến đỏ bừng cả mặt, toàn thân khó , nghẹn ngào gọi bố.
Dì Trương luống cuống gọi điện cho bố: “Ông chủ, tiểu thư bị sốt rồi…”
bố rất ồn ào, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng thông báo ở sân bay.
Bố như bị gậy đập choáng váng: “Dì nói gì cơ! Tiểu Tuyết sốt rồi á?!”
Dì Trương giọng điệu nhanh chóng nói: “Tôi vừa nấu xong thịt băm, đang cho tiểu thư ăn thì phát hiện người cô bé nóng ran, vừa rồi tôi đo nhiệt , sốt đến 40 ! Bây giờ đã đang trên đường đến viện Nhân dân rồi.”
Bố: “Á?!”
Tôi ư ử vặn vẹo người, vừa khó vừa tủi thân: “Bố… nóng, huhuhu… Bố ơi…”
Bố sốt ruột: “Bố về ngay đây! Tiểu Tuyết, đừng khóc, bố ở đây.”
Phản diện cạnh: “Hả? Cậu đi luôn thế à? Thế tôi thì sao?”
Bố lạnh lùng nói: “Con gái sốt rồi, tôi phải về chăm con gái, không đi nữa đâu. Bọn đấy cậu tự xử đi, với lĩnh của cậu, tôi tin cậu lo được.”
Phản diện: “…”
Sự ra đời của tôi là do có kẻ cố ý tính kế phản diện Lâu Sóc, nhưng không ngờ người trúng chiêu lại là Kỳ Tự, em tốt của hắn, lăn giường với mẹ đẻ của tôi, thế là dính bầu ngay lần .
Mười tháng mang nặng đẻ đau, trong khoảng thời gian người phụ nữ kia đã lấy được mẫu sinh học của Kỳ Tự, vừa sinh tôi ra đã quăng tôi và kết quả xét nghiệm ADN trước cửa nhà họ Kỳ.
Trong cơn sốt mơ màng.
Tôi mơ thấy lúc mình vừa bị nhét vào chỗ bố pháo hôi.
Phản diện mặc bộ vest đỏ rượu, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy ấy đúng là yêu nghiệt thế, ngoài mặt tươi cười dịu dàng, nhưng đôi mắt hồ ly quyến rũ lại lạnh lùng tình.
Đẹp quá trời.
Khác với vẻ ngoài đẹp trai nam tính, lạnh lùng sắc bén của bố tôi.
Phản diện giống một đóa hoa túc mọc dưới địa ngục, đẫm m.á.u tươi, khẽ đung .
Vừa cực kỳ xinh đẹp lại vừa cực kỳ nguy hiểm.
Là một đứa cuồng nhan sắc, tôi lập tức mê mẩn đến quên trời quên , đang vươn hai tay đòi bế.
Ai ngờ cái tên mỹ nhân này vừa mở miệng đã nói: “Kỳ Tự, cậu nuôi một con heo đấy à? thế này, không sợ làm sập xe đẩy sao?”
Tôi: “??!”
Vỡ hết “filter”.
Đã là con gái thì không thể bị nói .
Bố tôi có đẹp trai cũng không được!
Thế nên lúc hắn ghé sát lại, cúi người săm soi tôi.
Hai tay đòi bế hóa thành nắm đấm, hai quyền giã thẳng vào mặt hắn.
Từ về sau tôi vinh dự nhận được danh hiệu “Heo con”.
Phản diện buông lời cợt nhả: “Con gái nhà cậu biết nói rồi à?”
Bố gãi gãi cằm tôi: “Cũng mới biết nói mấy hôm nay thôi.”
Bố tôi hớn hở nói: “Cậu biết câu tiên con bé nói là gì không? Con bé nói ‘Bố, con yêu bố’, tôi hạnh phúc muốn xỉu luôn.”
Phản diện trêu tôi: “Nào, gọi chú một tiếng xem nào.”
Tôi: “Heo… heo.”
Bố: “…Tôi đã bảo cậu là nó thù dai lắm mà, cậu cứ không nghe.”
Phản diện: “…”
Phản diện giả vờ như không có gì đề tài, bị buôn chuyện m.á.u me tàn bạo với bố, kiểu như lột da thằng nào đấy, nghiền nát chân thằng nào đấy, băm nát ngón tay thằng nào đấy.
Bố sợ dọa tôi, đặt tôi xuống , bảo tôi ra chỗ khác chơi rồi tự mình đi ra công, hứng với phản diện xem làm thế nào để chơi xấu lật kèo.
Sau khi hai người họ nói chuyện xong.
Bố một tay bế tôi lên, pha sữa cho tôi, động tác thành thạo đến mức đáng thương: “Con gái, xin lỗi nhé, bố phải thất hứa rồi. Mấy hôm nay bố có việc rất quan trọng phải ra ngoài, con ở nhà ngoan ngoãn đợi bố về nhé, được không? Muốn ăn gì thì bảo dì Trương.”
Tôi bám chặt bình sữa, ngẩng khuôn mặt nhỏ tủi thân nói: “Bố, bố, đừng, đi. Ở nhà, chơi với con.”
Bố ngồi xổm xuống xoa tôi: “Không được, chuyện này rất quan trọng.”
Tôi lẳng lặng nhìn bố.
Bố chớp mắt cũng không chớp nhìn lại tôi.
Chiêu khóc gào ăn vạ hồi bé tí tôi đã không biết dùng nhiêu lần để phá đám bố đi “làm việc” cùng phản diện rồi.
Hồi còn khóc gào thì có thể nói là phản ứng năng vô thức, giờ tôi một tuổi rồi, dùng chiêu đấy nữa không phải làm nũng mà là ăn vạ rồi.
Tôi chậm rì rì nói: “Vâng.”
Còn trong lòng thì hỏi Hệ thống: [Hệ thống, tôi nhớ cửa hàng của các cậu có một vật phẩm giúp người ta sốt đúng không?]
Hệ thống: [Đúng vậy đúng vậy, ký chủ, cô muốn…]
Tôi: [Tôi không thể trơ mắt nhìn bố tôi thành tàn tật được, vật phẩm này của cậu duy trì được lâu?]
Hệ thống: [Bố ngày, mà lại không có tác dụng phụ nào!]
Tôi: [Đủ rồi.]
Đúng lúc bố đã bị xong xuôi, hăm hở sẵn sàng theo phản diện đi “lật kèo” g.i.ế.c người.
Tôi đã nhận được viên thuốc Hệ thống , nuốt xuống.
Một phút sau.
Tôi ỉu xìu ngồi trên .
Năm phút sau.
Cả người hừng hực sốt lên.
Dì Trương vừa nấu xong thịt băm cho tôi, bế tôi lên thì vừa chạm vào làn da nóng hổi của tôi.
Dì Trương: “??!!”
Dì Trương cuống cuồng bế tôi đi viện, tài xế nhấn ga, xe phóng vọt đi.
Trên đường đi, dì ấy đo nhiệt với vẻ không dám tin.
40°C!
Tôi sốt đến đỏ bừng cả mặt, toàn thân khó , nghẹn ngào gọi bố.
Dì Trương luống cuống gọi điện cho bố: “Ông chủ, tiểu thư bị sốt rồi…”
bố rất ồn ào, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng thông báo ở sân bay.
Bố như bị gậy đập choáng váng: “Dì nói gì cơ! Tiểu Tuyết sốt rồi á?!”
Dì Trương giọng điệu nhanh chóng nói: “Tôi vừa nấu xong thịt băm, đang cho tiểu thư ăn thì phát hiện người cô bé nóng ran, vừa rồi tôi đo nhiệt , sốt đến 40 ! Bây giờ đã đang trên đường đến viện Nhân dân rồi.”
Bố: “Á?!”
Tôi ư ử vặn vẹo người, vừa khó vừa tủi thân: “Bố… nóng, huhuhu… Bố ơi…”
Bố sốt ruột: “Bố về ngay đây! Tiểu Tuyết, đừng khóc, bố ở đây.”
Phản diện cạnh: “Hả? Cậu đi luôn thế à? Thế tôi thì sao?”
Bố lạnh lùng nói: “Con gái sốt rồi, tôi phải về chăm con gái, không đi nữa đâu. Bọn đấy cậu tự xử đi, với lĩnh của cậu, tôi tin cậu lo được.”
Phản diện: “…”
Sự ra đời của tôi là do có kẻ cố ý tính kế phản diện Lâu Sóc, nhưng không ngờ người trúng chiêu lại là Kỳ Tự, em tốt của hắn, lăn giường với mẹ đẻ của tôi, thế là dính bầu ngay lần .
Mười tháng mang nặng đẻ đau, trong khoảng thời gian người phụ nữ kia đã lấy được mẫu sinh học của Kỳ Tự, vừa sinh tôi ra đã quăng tôi và kết quả xét nghiệm ADN trước cửa nhà họ Kỳ.
Trong cơn sốt mơ màng.
Tôi mơ thấy lúc mình vừa bị nhét vào chỗ bố pháo hôi.