Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

Chương 5:

Tôi nhỏ hỏi:

“Khụ… anh có khóc ra ít trai không?”

bóng tối, anh :

“Có … chỉ cần chị đuôi cá của em, em sẽ thoải mái đến mức khóc ra.”

“Tay chị đuôi cá, anh sẽ thấy thoải mái lắm à?”

anh hơi ngượng ngùng:

“Ừm.”

Cái đuôi cá đang dán sát bỗng nóng lên.

Tôi thử đưa tay .

Mộ Bạch lập tức bật ra tiếng rên trầm thấp, , ướt át:

“Chị…”

Tim tôi đập thình thịch, gương mặt nóng ran.

Một con người cá, sao lại có phát ra tiếng khiến người ta đỏ mặt thế chứ.

Tôi bỗng muốn nhìn rõ biểu cảm lúc của anh.

Nghĩ vậy tôi bật đèn.

Dưới ánh sáng, những ngón tay thon dài của Mộ Bạch siết chặt ga giường.

Đôi mắt xanh đã nhòe lệ, đuôi mắt ửng đỏ, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nuốt khan, rồi mạnh dạn vuốt tay mạnh .

Anh khẽ kêu lên, hàng lệ ào ào tuôn xuống.

“Đau à?”

Tôi định rụt tay lại, anh đã nắm chặt cổ tay tôi, đỏ mặt lắc đầu:

“Chị… mạnh… mạnh chút …”

Tôi nghe lời, dùng lực.

Mộ Bạch càng khóc to, vừa khóc vừa nức nở:

“Chị… em lại vào kỳ tìm đời rồi, phải làm sao bây giờ…”

Mặt tôi đỏ bừng:

“Vậy… chị lại đuôi cá nhé?”

Anh vừa khóc vừa làm nũng:

“Không đủ… chị ơi, em muốn hôn chị.”

Gương mặt ấy đẹp đến mức khiến tôi gần mê hoặc.

đầu tôi chợt hiện ra một truyền thuyết: Người cá sinh vật mê hoặc lòng người.

Tim tôi loạn nhịp, cơ gần không nghe theo sai bảo .

Mộ Bạch vẫn nũng nịu, vẻ mặt đầy khổ sở:

“Chị…”

Tôi nuốt khan.

Thật ra, ban đầu tôi đưa anh về không chỉ vì trai.

phần lớn, vì anh quá đẹp.

Tôi đã từng đọc không ít tiểu thuyết về người cá.

Cộng đúng lúc tôi lại… đến kỳ rụng trứng…

Mặt tôi nóng ran, gật đầu:

“Hôn.”

Mộ Bạch lập tức nghiêng tới, gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.

Môi mỏng nhẹ nhàng dán lên.

Mềm mại.

Ngay đó, đầu lưỡi linh hoạt tách môi tôi, từng chút trượt vào.

Ẩm ướt, nóng hổi, trơn tuột.

Tôi theo bản năng nín thở.

Anh nhắm mắt, hàng mi dài run run.

Tim tôi đập điên, thân hình cũng đang run rẩy theo.

Một lúc lâu , anh mới buông ra, :

“Chị ơi, thở .”

Sống mũi cao cọ nhẹ lên má tôi:

“Chị thật đáng yêu.”

Rồi lại cúi xuống, phủ lên môi tôi lần .

Tôi nhắm mắt, anh hôn đến choáng váng.

Một cảm giác tê dại ngọt ngào lan khắp cơ .

Đến tách ra, mặt tôi đã đỏ ửng, thở dốc liên hồi.

Mộ Bạch ôm tôi, vùi mặt vào hõm vai tôi:

“Chị…”

Tôi đỏ bừng khuôn mặt, vội tay bịt miệng anh, xấu hổ gắt:

“Im miệng!”

Anh nắm tay tôi, khẽ hôn xuống, đôi mắt xanh long lanh nhìn thẳng vào tôi:

“…Chị, em thích chị.”

Tôi mềm nhũn người, che mặt không dám nhìn anh.

“Đã bảo im rồi …”

Con người cá , chẳng ngoan chút nào!

Từ nếm được ngọt ngào lần đó, cho nên mỗi tối trước ngủ, Mộ Bạch cũng đỏ mặt hỏi tôi:

“Chị, hôm nay có muốn trai không?”

Nếu tôi nói không.

Anh sẽ ỉ ôi nũng nịu:

“Chị, em khó chịu lắm… kỳ tìm đời rất khổ sở, em muốn chị đuôi cá của em.”

Nói rồi, chiếc đuôi cá tự động cọ vào lòng bàn tay tôi.

Kết hợp với gương mặt ấy… Tôi chịu sao nổi.

Điểm duy nhất khiến tôi không vừa ý mỗi lần làm tôi xong, Mộ Bạch đều tự mình chui vào phòng tắm.

Đuôi cá quẫy nhanh đến nỗi tôi chẳng kịp tóm.

tôi bất lực nằm đó, nóng ran người.

Hôm nay, tôi giữ chặt cổ tay anh:

“Tôi có đuối của anh, anh không được bỏ .”

Đôi mắt anh sáng rực.

Ngay đó, phủ lên người tôi.

Mộ Bạch đỏ mặt, định đưa tay tắt đèn, lại tôi ác ý chặn lại.

Anh lí nhí cầu xin:

“Chị, đừng nhìn em vậy…”

Người cá đẹp trai lại ngại ngùng thế

Giữa chừng, anh lại bật khóc.

Vừa rơi trai vừa nức nở:

“Chị, xin lỗi…”

Tôi cũng khóc, mắt mờ mịt.

Huhu… xin lỗi có ích gì chứ!

Đến ngày hôm , tôi đã kiệt sức.

Giữa chừng anh khóc đút cho tôi chút cháo hải sản.

Rồi… lại tiếp tục.

Tôi giơ tay muốn tát anh, Mộ Bạch dúi mặt vào, điên cuồng cọ cọ:

“Chị thật thơm.”

Tôi hoàn toàn bất lực.

Ngày thứ ba, tôi khóc đến khản .

Khốn khiếp thật.

mấy bộ truyện tôi đã đọc, có ai nói kỳ tìm đời của người cá kéo dài suốt ba ngày đâu!

tỉnh lại, thấy Mộ Bạch đang quỳ bên chân giường.

Xung quanh tôi chất đầy một đống trai.

Anh rụt rè hỏi:

“Chị, đau không?”

Tôi hậm hực đá anh một cái, quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý.

Giờ lo lắng à, sao lúc trước không chịu dừng lại!

Tôi tức đến mức muốn đuổi anh .

Ai ngờ anh ôm chân tôi, trai rơi tách tách:

“Chị, em sai rồi, đừng đuổi em . Em thề lần nhất định nhịn được. Em không bơi, gia đình đuổi khỏi nhà, em thật sự vô gia cư… nếu xa chị, em sống không nổi… hu hu…”

Nhìn anh đáng thương thế, tôi lại mềm lòng, giữ anh lại lần .

cùng tôi vượt qua kỳ tìm đời, Mộ Bạch đã có tùy ý duy trì đôi chân.

xem ra dính tôi hơn.

Tôi đến trường, anh cũng phải theo, nhất quyết ngồi ùng.

mỗi lần anh xuất hiện giảng đường đại , toàn bộ nữ sinh lớp đều ngây người nhìn chằm chằm.

Thầy giáo phải nhắc riêng tôi:

“Lâm Niệm, trai em… đừng đưa . Cậu ta vừa vào lớp mấy nữ sinh mất hết tập trung, cứ lo ngắm thế làm sao hành nghiêm túc?”

Tôi xấu hổ hết .

Hôm ấy, tôi kéo anh ra trước cổng trường, nghiêm mặt dặn:

“Nghe lời, anh về trước . Tôi xong sẽ về tìm anh.”

Anh ấm ức hỏi:

“Nếu em nghe lời… chị có thưởng cho em không?”

Tôi cố tình nghiêm mặt:

“Đừng được một tấc lại lấn một thước.”

Kết quả, buổi tối về nhà… vẫn anh dỗ dành tới mức khóc đêm.

Anh đỏ mắt, ngồi bên giường tôi, thầm:

“Chị, chị rồi đó… ba mẹ em đều không cần em …”

Tôi ngửa mặt nhìn trần nhà.

Thôi được.

Anh vốn một con người cá đáng thương.

Lại một lần vượt kỳ, tôi mệt đến rã rời, chẳng muốn nhúc nhích.

Mộ Bạch lại ngoan ngoãn nấu ăn.

Bất ngờ, phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.

Kỳ lạ.

Đây không phải nhạc chuông của tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương