Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

Chương 3:

được nửa câu, anh ngượng ngùng nghẹn lại, trông chẳng khác nào “gái ngoan bị bắt nạt”.

Mặt tôi nóng bừng:

gì?”

Anh siết chăn che đi vết cắn, vẻ mặt xấu hổ tức giận:

“‘Ba ba cho em một miếng’…”

!!!

Tôi che mặt, xấu hổ cạn lời.

“Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, anh chưa?”

Anh gật .

Tôi còn chưa kịp giả vờ nghiêm túc tiếp thì thấy anh nghiêng , hỏi ngây ngô:

“Vậy… giờ chị còn muốn nữa không?”

Tôi nuốt nước bọt:

“Để tôi đi đánh răng đã.”

Ngón thon dài của Mộ Bạch siết chặt ga giường, mắt ửng , đôi mắt xanh ngấn nước:

“Chị… nhẹ một nhé…”

, vài hạt ngọc trai lăn lộp bộp xuống ghế sofa.

Tôi không nhịn được, cắn càng mạnh .

“Ưm…”

Trên , Mộ Bạch bật ra một tiếng rên khẽ.

Chiếc cá cũng quấn chặt lấy chân tôi.

khi kết thúc, cả con cá đã rực như bị nấu chín.

Tôi thỏa mãn lau khóe môi:

“Đi thôi, tôi đưa anh về .”

Tôi vốn quen sống một mình, nên đã thuê hẳn một căn hộ nhỏ cạnh trường đại học.

Đúng lúc có thể đưa Mộ Bạch tới đó.

Mộ Bạch rất ngoan còn biến lại thành đôi chân.

là… thời gian duy trì ngắn.

Trên xe, anh áp sát tai tôi thì thầm:

“Chị… em sắp nhịn không được nữa . cá… sắp lộ ra mất…”

Tôi giật thót:

“Còn mười phút nữa thôi, cố nhịn thêm nữa đi!”

Tuyệt đối không thể để anh biến thành cá ngay trong xe!

anh , mang theo khó nhịn và khát cầu:

“Chị à… hay là chị tuyến thể của em một , thì em mới duy trì thêm được thời gian.”

Tôi cuống quýt hỏi:

“Thế tuyến thể đâu?”

Mộ Bạch nắm tôi, đặt lên cổ mình, đó có một chỗ gồ lên.

Tôi theo phản xạ ấn nhẹ.

Anh cắn môi, bật ra một tiếng rên trầm.

Âm thanh đó khiến mặt tôi bừng.

May mà nhạc trong xe mở khá to, tài xế phía trước không nghe ra gì.

Tôi nhỏ cảnh cáo:

“Anh kêu thì tôi sẽ , nhưng anh đừng phát ra tiếng lạ kia nữa. Kẻo lát nữa tài xế hiểu lầm thì chết.”

Anh bừng cả khuôn mặt:

“Xin lỗi chị… tuyến thể của nhạy cảm… chị chạm vào là em chịu không nổi. nữa… chạm của chị cũng khiến em bước vào tìm bạn đời …”

Tôi sững :

… tìm bạn đời? Thế thì sao còn kêu tôi tuyến thể?”

Anh thì thầm, đục, thở nóng rực phả bên tai tôi:

khi cá bước vào đó… mới có thể duy trì hình thái đôi chân lâu .”

Thì ra là vậy.

Nhưng sao nghe… có gì đó sai sai.

về , Mộ Bạch đã lập tức biến lại cá.

Cả anh trông cực khó chịu.

Tôi dìu anh vào bồn tắm, còn bỏ thêm cả đống đá lạnh cho anh.

“Như vậy có đỡ không?”

Anh mặt lắc , chiếc cá khẽ chạm lên tôi:

“Muốn chị… em.”

Tôi thử đưa vuốt một .

Anh rên khẽ.

Ngón dài bấu chặt thành bồn tắm, mặt bừng, đôi mắt ướt nhòe.

Ngọc trai cũng rơi lộp bộp xuống.

Tôi nhìn mà vô cùng phấn khích.

Không kìm được, vuốt mạnh thêm vài .

Anh úp mặt vào hõm cổ tôi, xen nức nở:

“Chị… dễ chịu …”

Nghe xong, cổ họng tôi cũng thấy khô rát.

Không hiểu sao… tôi cũng bắt thấy sung sướng.

Tôi đem đống ngọc trai lấy từ Mộ Bạch bán đi.

Tiệm trang sức trực tiếp chuyển cho tôi số tiền tận sáu con số.

Tôi: “!”

Khi cả trăm ngàn tệ kia rơi vào tài khoản, khóe miệng tôi đã chẳng thể kìm lại được nữa.

Tôi từ nay long trọng tuyên bố Mộ Bạch chính là thần tài của tôi!

Trước khi đi học, tôi dặn dò anh:

ngoan ngoãn chờ tôi về nhé.”

Anh gật .

Không ngờ lúc tôi từ trường về, Mộ Bạch lại mặc tạp dề đứng chờ cửa:

“Chị, chào mừng về .”

Anh không có mặc áo, dáng chuẩn chỉnh hai cánh cửa tủ lạnh, khiến tôi vô thức nhìn thêm vài lần.

bước vào, hương thơm trong đã làm tôi choáng ngợp.

Trên bàn bày đầy:

Tôm hùm sốt tỏi kiểu Hong Kong, tôm hùm baby đút lò phô mai, cá mú hấp xì dầu, tôm tích rang muối…

giữa bàn thậm chí còn có cua hoàng đế sốt bơ tỏi!

Mắt tôi sáng rực, nước miếng không kìm nổi mà chảy ra:

“Anh… anh còn nấu nữa? Mà mấy loại hải sản này anh lấy đâu ra vậy?”

Mộ Bạch cười ngọt ngào:

“Đặc sản quê đó, chị thích không?”

thích luôn ấy chứ!

Cả bàn này, ngoài hàng ít cũng cả chục ngàn đó trời.

Tôi không nhịn nổi, gắp một miếng.

ngon phát khóc!

Tôi lại phải trịnh trọng tuyên bố lại một lần nữa: Mộ Bạch không là thần tài.

Anh còn là bếp full level!

xong, tôi chủ động đề nghị rửa bát.

Mộ Bạch lập tức hoảng hốt, giật phắt bát khỏi tôi:

“Chị đã thu nhận em, thì chị chính là ân nhân của em. Sao có thể để ân nhân làm việc này được!”

xong, anh đã bưng đống chén đĩa chạy vào bếp.

Miệng còn ngân nga khe khẽ:

“Rửa bát thật giỏi, chị sẽ chẳng rời được…”

Phía sau, chiếc cá vui vẻ quẫy qua quẫy lại.

Tôi ngẩn ra mất một giây.

Khóe miệng cười lớn mức không giấu nổi.

Trời ơi, cuối cùng cũng lượt tôi nhặt được của hời !

Từ sau hôm đó, nhắn cho tôi vô số tin.

Tôi chẳng trả lời nào.

Ngay cả trong câu lạc bộ cũng chạy khuyên:

Một đàn chị với tôi:

“Niệm Niệm à, đàn ông ấy mà, chúng ta đừng suốt ngày nhìn mấy câu của họ, phải nhìn hành động. Hôm đó uống nhiều nên mới lỡ lời thôi. Thật ra cậu ta vẫn rất quan tâm em mà. Em nghĩ xem, nếu không phải vì cậu ta, bọn chị có đưa em đi chơi không?”

“Chị em tính cách cứng nhắc, nhưng này em gái, làm không cần cố chấp đâu.”

Đám bạn của cũng tới góp :

“Lâm Niệm, dạo này em không để ý , nó buồn lắm đấy. Nó lỡ miệng thôi, em đừng nhỏ nhen vậy, nể mặt anh em đi.”

nữa, với tính không dễ thương này của em, cũng khó mà tìm được ai xuất sắc như đâu.”

“Nghe bọn anh khuyên, đàn ông tốt như phải dễ gặp đâu, em nên nắm bắt cậu ta. Qua mất cơ hội này , sau này hối hận cũng muộn.”

Tôi im lặng.

lạnh lùng chặn hết.

Từ nhỏ tới lớn, vì tính cách hướng nội, tôi đã bị dán không bao nhiêu nhãn: không hòa đồng, đồ nhàm chán…

Tùy chỉnh
Danh sách chương