Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cốc Lịch gối trong , giọng mang theo chút ấm ức không rõ ràng:
“Bảy năm trước sao em lại đột ngột biến mất không lời biệt?”
Nhờ câu nhắc nhở của Cốc Lịch, tôi dần dần nhớ lại những chuyện mơ hồ đã xảy khi ấy.
Tôi buông lỏng người, bản thân chìm chiếc êm ái:
“Em đâu có không mà biệt, chẳng phải đã lại thư mình du lịch rồi sao?”
“Du lịch đột ngột với không mà biệt thì khác gì nhau.”
Tôi quay đầu nhìn sắc hoàng hôn ngoài cửa sổ sát đất, trong trào một cảm giác buồn khó tả.
“Tuổi thọ người quá ngắn, em từng thử thật với bạn bè về thân phận của mình, nhưng kết quả đều hoảng sợ. Sau em nhận … kết bạn ngắn hạn có niềm vui riêng.”
Tôi khép mắt lại, lông mi in bóng xuống làn da dưới mắt, thì thầm:
“Sống quá lâu… thật sự rất cô đơn.”
Cốc Lịch ngả người tựa bên cạnh:
“Tôi không sợ.”
Người bình thường hay độc miệng ấy bỗng trở nên dịu dàng, khiến bầu không khí u ám thoáng chốc một làn gió ấm xua tan.
Anh ngồi dậy, nghiêng người lại gần, thì thầm:
“Bảy năm trước, sao em không chọn anh?”
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, lặng lẽ đẩy :
“… Em không cắn trẻ vị thành niên.”
Tiện thể âm thầm tính nhẩm tuổi của Cốc Lịch trong đầu.
Cốc Lịch nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khóe môi cong :
“Năm nay anh 21 rồi, có thể cắn.”
Chỉ một câu của Cốc Lịch đã xua tan mọi nỗi buồn ban nãy. Làm ma phải sống vui vẻ một chút chứ.
Cốc Lịch kể, hồi đó tôi biến mất không dấu vết, mẹ anh còn buồn suốt một thời gian dài.
Rồi anh cong môi, nở một nụ cười xinh đẹp:
“Giờ anh gọi điện mẹ nhé.”
Tôi lập tức lật người chồm tới bịt miệng Cốc Lịch, không anh .
Ánh mắt luống cuống nhìn anh:
“Không ! Em không muốn bà biết.”
“Biết cái gì?” Cốc Lịch cố tình trêu chọc.
“Biết em dùng trai bà ấy làm túi máu.”
“…”
Trong ký ức, mẹ của Cốc Lịch – Hồ Du Ân một người phụ nữ dịu dàng, tao nhã.
Sau đó tôi sực nhớ hiện tại mình đang ngồi đùi Cốc Lịch, tư thế cực kỳ mờ ám. Tôi trừng mắt cảnh cáo anh bằng ánh nhìn. Sau đó bò về lại ghế một cách siêu chậm chạp.
…
Tôi mua rất nhiều nguyên liệu bổ m.á.u Cốc Lịch dì giúp việc nấu anh ăn.
Sau mấy liên tục uống canh bổ, giờ phút Cốc Lịch mặt mày hồng hào, ngồi vắt vẻo trông cực kỳ rạng rỡ.
Tôi quỳ , nhào sát về phía Cốc Lịch. Ngửi bên trái, hít bên phải.
Ừm, thơm thật sự.
Đôi mắt Cốc Lịch híp lại, dựa nhìn tôi, ánh cười lấp lánh trong đôi ngươi đen tuyền.
Ơ? Sao cằm lại ướt vậy? À, nước miếng tôi chảy …
Tôi cầm anh lắc lắc, cười tươi rói, giọng vô thức nũng nịu:
“ em cắn một phát cổ nha~”
Cốc Lịch cười một tiếng, đưa lấy sau gáy tôi . Vì đà , tôi theo phản xạ eo anh, thành nằm gọn trong anh.
Tôi ngẩng đầu, tiến sát cổ anh rồi hút một ngụm, Cốc Lịch rên một tiếng trầm rất nhỏ.
Tôi l.i.ế.m sạch vết m.á.u cuối cùng chảy vết cắn, vết thương đã lành.
Ợ~ no thật.
Tôi điều chỉnh lại tư thế thoải mái hơn, rúc trong Cốc Lịch. Ăn no buồn ngủ, chỉ ba giây sau đã chìm giấc ngủ.
mở mắt lại, trời đã sáng trưng.
Tôi ngồi giường Cốc Lịch, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Đúng đó, Cốc Lịch phòng tắm bước , tóc ướt sũng.
Tôi hoảng hốt chăn tới tận đầu, một cô gái ngoan ép buộc:
“Sao em lại nằm giường ? Nam nữ thụ thụ bất thân, truyền ngoài khó nghe lắm đó!”
Cốc Lịch đang lau tóc khựng lại:
“… Bớt xem phim truyền hình .”
tôi chú ý tới dây thắt áo choàng ngủ người anh buộc lỏng lẻo, lộ một vùng n.g.ự.c trắng nõn.
Chứ hỏi ai chịu nổi mỹ thực đầu thế ?
Tôi vội vã xuống giường rửa mặt chải đầu, sau đó chạy ngay lại trước mặt Cốc Lịch.
“Một lại bắt đầu rồi! Em sẵn sàng ăn sáng rồi, anh chuẩn xong chưa?”
“…”
Cốc Lịch sắp nhập học. Tôi lấy chân anh, nước mắt lưng tròng:
“Anh rồi em biết sống sao đây! Đã quen ăn sung mặc sướng, em không thể chịu nổi cảnh màn trời chiếu đất nữa!”
Dạo gần đây Cốc Lịch đã miễn nhiễm với chứng “kịch đột xuất” của tôi.
Anh tôi dậy, xoa đầu dỗ dành:
“Trường học cách nhà bộ hơn mười phút thôi mà, nào anh về…”
Thôi , miễn cưỡng chấp nhận.
Chiều hôm đó, Cốc Lịch nhắn tin bảo sắp về đến nơi. Cả chưa ăn gì, tôi nhớ anh c.h.ế.t .
Tôi lao nhanh cửa, chờ đợi ngụm m.á.u đầu tiên của hôm nay.
Cốc Lịch còn chưa thấy đâu, người tôi gặp đầu tiên anh trai toà nhà đối diện. Chết tiệt, sao chân tôi lại mềm nhũn thế ?
Anh ấy xách theo một cái lồng, vừa vừa vẫy chào tôi. Khi lại gần, tôi thấy trong lồng một chú mèo .
Trong đầu tôi lập tức hiện một vạn cảnh tượng mèo nằm trong phòng thí nghiệm nghiên cứu. Cứng đờ vài giây, tôi miễn cưỡng gật đầu đáp lại lời chào.
Đúng đó, Cốc Lịch xuất hiện dưới tầng, anh nhìn anh trai toà đối diện rồi nhìn tôi đang cứng người. ho một tiếng che giấu nụ cười.
Tiếng ho đó khiến tôi hoàn hồn, lặng lẽ dịch bước sang đứng cạnh Cốc Lịch.
Anh trai đối diện vẫn chưa ngay, vừa vừa cười:
“Lượm mèo mướp nhỏ, mai đem đến tiệm khám thử.”
Cốc Lịch cười đáp:
“Anh Trần nào nhặt thú .”
Sau vài câu xã giao, tôi Cốc Lịch nhà. Cốc Lịch nhìn vẻ mặt căng thẳng của tôi, cuối cùng không nhịn cười to.
Sau đó tôi biết dì giúp việc rằng anh Trần chỉ bác sĩ thú y, mở phòng khám thú cưng ở tầng trệt.
Chứ không phải người của viện nghiên cứu!
Tôi lập tức nhào người Cốc Lịch, véo mặt anh, nặn thành đủ hình dáng.
Mãi đến khi khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của anh tôi vò đến đỏ ửng thôi.
Cốc Lịch vẫn mặc tôi trèo người, còn vòng lấy eo tôi tôi khỏi ngã.
Tôi nghiến răng:
“Anh khiến em nơm nớp lo sợ bao lâu nay, vậy mà lại lừa em hả!”
Cốc Lịch cười, mắt cong trăng non:
“Nếu không thế, em chịu về với anh à?”
Hừ, hôm nay hút anh 400cc bõ tức!