Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng khám, tôi lén lút hẹn hò kẻ thù không đội trời chung của anh trai .
Bất ngờ, anh trai tôi đẩy cửa bước vào.
“Có em tôi không?”
Tôi vội trốn dưới gầm bàn, tay níu lấy chiếc áo trắng của kia.
nghe anh ấy , đáp: “Không .”
Trong không gian yên tĩnh của phòng khám, còn lại tiếng bút lạo xạo trên mặt giấy.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi tôi theo đuổi Ôn Cảnh Sơ.
“Tại sao anh không thể đồng ý?”
Tôi ngước mắt bàn tay thon của anh, lòng đầy khao khát.
Ôn Cảnh Sơ khoác chiếc áo trắng, ánh hoàng hôn bị sống mũi cao thẳng của anh chắn ngang, lại vùng bóng tối trên khuôn mặt. Đôi mắt cụp xuống, biểu lộ vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh.
Anh thản nhiên từ chối tôi lần thứ ba mươi: “Bởi vì anh có thể chọn , hoặc là anh trai em, hoặc là em.”
từ lần đầu gặp anh ở trường cấp ba, anh như vậy.
Anh và anh trai tôi luôn tranh giành vị trí đứng đầu lớp không ngừng.
Dĩ nhiên, đó là anh trai tôi tự tức giận. Ôn Cảnh Sơ luôn giữ phong thái lạnh lùng, cao ngạo, chẳng thèm ý đến những lời công kích từ anh ấy.
tôi, anh cũng giữ thái độ lạnh lùng, không hề nồng nhiệt lẫn thờ ơ.
Tôi thầm yêu anh bao năm, nhưng cả việc chuyện cũng gom hết can đảm.
Đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét giận dữ của anh trai tôi:
“Nguyên Nguyên, trên tầng này có tên Ôn Cảnh Sơ, em chạy lung tung ! Ra đây !”
Tôi giật , chưa kịp anh phản ứng lăn xuống gầm bàn trốn.
Thật là rắc rối.
Nếu anh trai biết tôi nhân lúc mang cơm cho anh ấy lại đi tán tỉnh Ôn Cảnh Sơ, chắc chắn tôi sẽ nhận trận đánh không nhẹ.
Dưới gầm bàn, không gian chật hẹp, tôi cựa , bất ngờ chạm thứ mềm mại.
Ôn Cảnh Sơ trở nên căng thẳng, lạnh lùng cảnh báo: “Đừng động đậy.”
đó, anh trai tôi xuất hiện ở cửa, bực bội: “Này thằng nhãi, có em tôi không?”
Ôn Cảnh Sơ liếc tôi, .
Tim tôi đập thình thịch, sợ hãi nắm chặt áo trắng của anh, bẽn lẽn kéo nhẹ.
đó, tôi nghe tiếng anh ấy nhẹ: “Không .”
Anh rất giỏi dùng điệu đó anh trai tôi phát điên.
Sắp thở phào, tôi bất ngờ anh trai nhận ra điều đó qua ánh sáng thay đổi.
Anh kéo trêu đùa: “Dưới bàn giấu ? Chơi bời ghê nhỉ.”
Tôi căng thẳng hơn, ôm chặt lấy Ôn Cảnh Sơ.
Anh nhàn nhạt đáp: “Bạn tôi, có vấn đề ?”
“Ồ, bạn à? Con nhà nào xui xẻo thế, lại vớ ?”
Anh trai tôi vừa vừa phá lên.
Ôn Cảnh Sơ mỉm nhạt, dịu dàng hơn: “Đúng vậy, thật tội nghiệp.”
Anh trai tôi rời đi.
Tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, lâu mới dám cử động.
“Em thích ngồi đó à?”
Ôn Cảnh Sơ hỏi thản nhiên.
Lúc đó tôi mới nhận ra tư thế kỳ quặc của , vội cúi đầu chui ra, mặt đỏ như quả cà chua.
“Xin lỗi phiền anh.”
Anh tôi ánh mắt bình thản nhưng sâu sắc: “Lần đừng trốn ở đây nữa.”
“Thế trốn thì được?”
Ôn Cảnh Sơ nhắm mắt, tôi nghiêm túc: “Anh và em không có khả năng , hiểu không?”
Anh vừa gõ nhẹ bút xuống bàn: “Anh không tốt, nên tốt nhất là tránh xa anh.”
Khi tôi bước ra khỏi phòng khám, tình cờ va vào phụ nữ.
“Nguyên Nguyên?”
Hứa mặc áo trắng, mỉm tươi: “Em cũng đến tìm Cảnh Sơ à?”
Tôi ngập ngừng gật đầu.
Cô là bạn học của Ôn Cảnh Sơ, khi tốt nghiệp cùng anh việc tại bệnh viện.
Hai tình cảm khá mật thiết.
Cô rất xuất sắc, có nhiều chủ đề chung anh ấy.
Tôi nhường đường, ngập ngừng : “Chị , em đi trước đây…”
Chưa đợi cô trả lời, tôi vội vàng rời đi.
Phía vọng lại vui vẻ của Hứa : “Cảnh Sơ, cùng đi ăn trưa nhé?”
Tôi hiểu hết cơ hội.
Tối đó về nhà, tôi rủ mấy cô bạn thân đi uống rượu.
Càng uống càng say.
“ , tại sao anh ấy không thích tớ chứ?”
Khi tôi mềm nhũn, được cô bạn đỡ, cô đáp: “ lại đi, anh trai là thế nào, anh ấy thích còn lạ.”
Có lẽ thương tôi khổ sở, cô bày cho tôi kế.
“ đăng bài lên vòng bạn bè, anh ấy có phản ứng không. Nếu không có thì từ bỏ thôi.”
Tôi như tìm được hy vọng, đưa điện thoại cho cô: “Giúp tớ .”
Cô nhận điện thoại, lặng lẽ bấm vài thao tác rồi trả lại: “Xong rồi, chờ sao.”
Tôi mở vòng bạn bè ra .
“Dưới đây nhờ các vị cao nhân giúp đỡ, tôi có thai rồi, giờ sao?”
Kèm theo hình que thử thai, anh ấy .
…
Tôi thở , nghiến răng : “Tớ anh ấy có mà…”
Bạn tôi đơ ra: “Ủa, sao không trước…”
Tôi như bị sét đánh, lần này chắc xong thật rồi…